【 Một ngày tốt đẹp đã kết thúc, cậu cũng đừng ngồi đó cảm động nữa, nhanh ngủ đi. 】 An ủi 6362 còn đang thút tha thút thít nức nở, Tiểu
Thất chuẩn bị lên giường ngủ.
6362 chỉ hận mình không tay không
chân nên không thể tự mình gõ ký chủ vài cái. Đang tức giận bất bình
hết sức, ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng còi cảnh sát, từ xa xa tiến
lại gần cuối cùng dừng trước biệt thự Lục Úy Lam.
Ánh đèn lóa mắt xuyên thấu qua bức màn không ngừng lập loè, Tiểu Thất mờ mịt ngồi dậy.
Không bao lâu, cửa biệt thự bị gõ vang lên, thịch thịch thịch!
6362 sợ tới mức kêu to: 8839 tới! 8839 tới!
Nhưng thật ra người tới cũng không phải 8839 trong chuyện xưa của Tiểu
Thất mà là một đám người mặc cảnh phục, thành thạo khống chế tay Tiểu
Thất.
“Lục Úy Lam tiên sinh, có người báo cậu say rượu lái xe
đâm người khác trọng thương. Xin cậu cùng chúng tôi đến đồn cảnh
sát một chuyến đi.” Trong đó một vị cảnh sát móc ra giấy chứng nhận để Lục Úy Lam thấy rõ ràng, sau đó ý bảo những người khác mang Lục Úy Lam
đi.
Khi Lục Úy Lam ngồi ở phòng thẩm vấn, cả người còn đang ngây
ngốc, 【 Hệ thống, điều tra được có chuyện gì đang phát sinh chuyện
chưa? 】
【 Nhanh, nhanh……】6362 thái độ cực kỳ có lệ.
Tiểu
Thất cảm thấy mình chính là nhân vật trong truyền thuyết bị
người ta lấy oán trả ơn, cậu đã cực khổ kể chuyện xưa cho hệ
thống, kết quả lại nhận được kết cục tiêu cực phí công như
vậy. Cũng may 6362 thân là hệ thống nên điểm mấu chốt vẫn còn, rất
mau đã kể rõ sự tình tiền căn hậu quả. Mà Tiểu Thất được nhắc nhở
mới nhớ tới một sự kiện quan trọng trong cốt truyện, 【 Nhưng chẳng phải sự kiện này lúc Lục Úy Lam sắp chết mới diễn ra sao? 】
6362 vẻ mặt bất chấp tất cả, 【 Cốt truyện đã sớm hoàn toàn thay đổi rồi. 】
Dựa theo hướng đi bình thường của cốt truyện, thế thân đang không ngừng
tìm đường chết sau đó rốt cuộc phạm vào pháp luật, say rượu lái xe đâm một người nữ sinh đến tàn phế. Cô gái đó học vũ đạo, người
nhà sau khi biết chuyện này đương nhiên là muốn gặp mặt nói
chuyện. Ban đầu, Lục gia muốn dùng tiền để giải quyết tất cả, nhưng
sự tình không biết làm sao lại bị nháo lớn lên, cuối cùng Lục Úy Lam
suy nghĩ thế nào mà đi nói ngày đó người lái xe không phải mình mà
là Lục Minh Tư. Kết quả thì nghĩ bằng đầu ngón chân cũng ra, cuối
cùng chân tướng được đưa vào ánh sáng, Lục Úy Lam chịu khổ vả mặt,
cũng hoàn toàn bị Lục gia vứt bỏ.
Mà nữ sinh bị đâm trúng kia
không chịu nổi đả kích vì tàn tật mà tự sát, anh trai nữ sinh khi biết được Lục Úy Lam cho dù nhận tội cũng sẽ không bị phán tử hình thì
phòng tuyến tâm lý hỏng mất, ngay trong phiên tòa cùng ngày trực tiếp cầm dao đâm chết Lục Úy Lam. Trong một mảnh thổn thức của đại
chúng, cốt truyện cứ như vậy cũng đi tới hồi kết.
【 Hòm thư, cậu
nói xem lúc này ai mới là kẻ lái xe đâm trúng người khác? 】 Cốt truyện hiện giờ đã không còn là một đường thẳng tắp, mà có liên quan đến ngàn ngàn vạn vạn người, giống như cốt truyện nguyên
bản không có việc liên quan đến chiến đội dưỡng heo, nhưng vì
có một điểm thay đổi nên lại phân nhánh ra thành cốt truyện
mới.
Tiểu Thất vẫn chưa có ý định lái xe đi đâm người, bởi
vì đối với bất kỳ sinh vật nào mà mất đi hai chân cũng vô
cùng tàn khốc, nhưng không ngờ sự tình vẫn diễn ra, hơn nữa
lại phát sinh sớm như vậy.
【 Khẳng định không phải do 8839 đâm. 】6362 suy nghĩ nửa ngày, ban cho một đáp án chắc chắn.
Tiểu Thất: “……”
Tiểu Thất cũng không ngu ngơ tại cục cảnh sát được bao lâu, bởi vì Lục
Hành Chỉ đã tới lãnh người. Xe Lục Úy Lam bị tạm giam, mà người hiềm nghi là Lục Úy Lam cũng bị thông tri không thể rời khỏi thành phố.
Sở dĩ họ không trực tiếp bắt người cũng là vì không có chứng cứ xác
thực chứng minh người lái xe lúc đó là Lục Úy Lam. Xe đâm người xác
thật là của Lục Úy Lam, hơn nữa còn vừa mới được tẩy rửa như đang
xóa sạch chứng cứ vậy, đúng lúc camera theo dõi ở bãi đỗ xe cũng hỏng rồi, xem xét came khác cũng chỉ có thể thấy có người lái xe
của Lục Úy Lam đi, chứ không nhìn rõ mặt người trong xe được.
Cùng ngàyxảy ra chuyện, Tiểu Thất bởi vì trầm mê với học tập nên không có
chứng cứ chứng minh mình không ở hiện trường, máy quay phim cũng
không quay được cảnh cậu ra đường, nhưng dù sao khu biệt thự này diện tích rộng lớn nên cũng có khả năng rời đi từ chỗ khác
cũng không chừng.
Vì đủ loại nguyên nhân trên, tuy rằng không
cần tiếp tục lưu lại ở cục cảnh sát nhưng trước khi điều tra rõ chân
tướng thì Lục Úy Lam vô pháp rời khỏi thành phố.
“Đừng sợ, không
phải em làm thì sẽ có cách điều tra rõ. Còn nếu là em làm thì
cũng có biện pháp giải quyết.” Cảm giác được Lục Úy Lam trầm mặc, Lục
Hành Chỉ một bên lái xe một bên an ủi.
Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn
Lục Hành Chỉ, “Anh, chìa khóa xe này em giữ một cái, còn lại một cái khác để ở nhà ba mẹ, anh cảm thấy ai sẽ lấy chứ?”
Lục Hành
Chỉ lập tức ngừng xe ở ven đường, quay đầu nhìn Lục Úy Lam, “Úy Lam,
mặc kệ em có chấp nhận hay không thì Minh Tư vẫn là một phần
của Lục gia hài tử. Nếu người là do em đụng, chúng ta sẽ có biện
pháp giải quyết thôi, đừng động não vô lý nữa.”
Lục Úy Lam lập tức ngây ngẩn cả người, dường không thể tin được chính lời mình vừa nghe thấy, “Anh không tin em! Rõ ràng là anh không tin em!”
Lục
Hành Chỉ giơ tay vỗ vỗ bả vai Lục Úy Lam như muốn cho cậu bình tĩnh
lại, “Anh chỉ muốn nói cho em biết, chuyện này có thể có biện pháp
giải quyết tốt hơn thôi. Anh sẽ đi tìm người nhà của cô gái kia nói
chuyện, mấy ngày nay em cũng không cần đến trường học, để anh thay em
xin nghỉ.”
Lục Úy Lam không về Lục gia, mà là về biệt thự nhỏ
của mình, Lục Hành Chỉ trước khi rời đi lại lần nữa dặn dò cậu
mấy ngày nay tận lực không được ra khỏi cửa.
Sáng sớm hôm sau,
Tiểu Thất liền biết vì sao Lục Hành Chỉ không cho cậu đến trường học,
bởi vì có người chụp được cảnh cậu mặc áo ngủ bị cảnh sát mang đi từ biệt thự, tiêu đề cũng là phi thường bắt mắt: Nam nhân nuôi heo Lục Úy
Lam đêm khuya bị cảnh sát mang đi.
Theo sát sau đó liền có người
mịt mờ tung tin nóng, dường như chuyện này có liên quan đến việc
say rượu lái xe, hơn nữa còn hư hư thực thực đụng người khác.
Đề tài nam nhân nuôi heo VS nam nhân sửa họ còn chưa giảm đột hot
xuống, tin tức này vừa ra đương nhiên là một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.
Các võng hữu sôi nổi suy đoán, có người thậm chí còn tranh luận
kịch liệt như mình đang giữ bằng chứng cụ thể vậy, một đống
lời chửi mắng xỉa xói ập xuống đầu Lục Úy Lam.
“Việc này chắc hẳn sắp bị áp xuống rồi, ai bảo người ta đầu thai vào nhà tốt quá làm gì.”
“Lầu trên nói sai rồi, cmn đây là có dính dáng đến tiền nha.”
Từ tin thời sự vừa ra, chuông điện thoại Lục Úy Lam liền reo không ngừng,
Tiểu Thất tự nhiên không tiếp mấy cuộc gọi đó, mà là lựa chọn nhận
điện thoại của Túc Minh Ca.
Vừa bắt máy, tiếng Túc Minh Ca đã truyền tới, “Ăn sáng chưa? Để anh mua cho em.”
Tiểu Thất nghĩ nghĩ, “Muốn ăn hai quả trứng luộc nước trà, còn có cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo, còn có năm cái bánh bao gà nấm! Lại thêm một chén tào phớ, hôm nay khẩu vị không tốt lắm, ăn nhiêu đó thôi.”
“…… Được, gửi địa chỉ nhà em lại đây rồi chờ một chút.” Túc Minh Ca đáp, sau đó ngắt máy.
Ánh mắt mọi người ở câu lạc bộ SGL đều sôi nổi tụ tập lại đây, Lục Vực tiểu tâm dò hỏi, “Úy Lam không sao chứ?”
Túc Minh Ca nghĩ nghĩ, “Có.”
Tâm mọi người lập tức treo cao lên, tuy rằng chỉ gặp một lần nhưng ấn
tượng của mọi người với Lục Úy Lam cũng không tệ lắm, tất nhiên
không muốn cậu xảy ra chuyện. Lục Vực truy vấn, “Thế nào, nghiêm trọng lắm sao?”
Túc Minh Ca lại ngẫm nghĩ, “Rất nghiêm trọng, nói là khẩu vị không tốt.”
Mọi người: “……”
Một lát sau, mọi người SGL về lại phòng ngủ của mình, sôi nổi dâng đồ
ăn vặt tàng trữ bấy lâu nay ra, thân là trạch nam thâm niên, có
thể nói bọn họ vô cùng thân thuộc với đồ ăn vạt, món nào ăn
ngon đều biết hết. Còn cái tin đụng người kia ấy hả, năm nào
chẳng có người đứng trên đầu sóng ngọn gió chứ, trước khi chân tướng được công khai thì không nên tin tưởng bất kỳ lời lời
nào hết.
Cuối cùng, nhìn đội trưởng nhà mình sáng sớm liền ra
cửa mua bữa sáng cho em trai, mọi người SGL chậm rãi tụ tập lại cùng
nhau thảo luận.
“Sao tôi cảm thấy việc này không đơn giản
vậy đâu. Trên mạng vừa mới xuất hiện tình huống hai người đối chọi,
vậy mà em trai Úy Lan liền có chuyện ngay.”
“Khụ! Nói thật ra, tôi
cũng không quá thích Túc.. ặc… Lục Minh Tư, cảm giác người này cao
cao tại thượng vậy, vẫn là ở chung với Úy Lan thoải mái hơn.”
“Chúng ta còn chưa biết được sự tình rốt cuộc sao lại đến mức này nữa, đừng tự loạn trận tuyến.”
Đám người SGL nghị luận sôi nổi, Túc Minh Ca cũng một đường mua bữa sáng,
sau đó xách bao lớn bao nhỏ tới chỗ Lục Úy Lam, mà chuyện này đều bị
người có toan tính quay trúng.
Tiểu Thất vui vẻ đón Túc Minh
Ca vào nhà, sau đó kinh hỉ phát hiện Túc Minh Ca mang hai phần bữa
sáng, còn có rất rất nhiều đồ ăn vặt mà cậu chưa từng ăn qua.
Nhận thấy ánh mắt của Lục Úy Lam, Túc Minh Ca đặt túi đồ ăn vặt kia ở trên bàn trà, “Đống này em cứ từ từ ăn, đây là mấy món người trong
đội thích ăn nhất, nếu hết rồi thì cứ báo anh.”
Túc Minh Ca
lúc nãy ra cửa cũng vội vàng nên chưa có ăn cơm, lần gặp mặt thứ
hai của hai anh em cứ thế chuyển sang bàn ăn. Trong lúc đó, Tiểu
Thất cũng kể lại tiền căn hậu quả của sự tình, chỉ là lúc này cậu
không nhắc đến việc chìa khóa dự phòng có khả năng để ở Lục
gia bị Lục Minh Tư lấy mất.
“Em không có đụng người ta,
cũng không thích uống rượu chỗ đó.” Cậu đã nướng qua Phượng
Hoàng, hầm canh Huyền Vũ, ăn uống qua không biết bao nhiêu rượu
ngon mỹ thực, vậy nên rượu của thế giới này cũng không quá
hấp dẫn đối với cậu.
“Anh biết.” Túc Minh Ca cắn một ngụm bánh bao, phát hiện bánh bao chỗ này hương vị thật không tồi.
Tiểu Thất có chút kinh ngạc, chẳng lẽ đây là sức mạnh của huyết thống
hả? Lục Hành Chỉ còn hoài nghi, mà Túc Minh Ca lại chỉ nghe xong một
lần liền tin luôn.
“Anh nhìn người luôn chuẩn. Đừng nghĩ nhiều nữa, rồi sẽ qua thôi.” Túc Minh Ca an ủi nói.
Tiểu Thất ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng ạ.”
Túc Minh Ca thấy thế bật cười một tiếng, tiếp tục ăn bánh bao trên tay.
Anh phát hiện, mấy món Lục Úy Lam chọn này, hương vị đều vô cùng
thơm ngon.
Tiểu Thất hít hít mũi mà uống tào phớ, trong lòng suy tư. Ca ca có vẻ hơi kén ăn, chắc là sẽ hơi khó nuôi, nhưng
mà mùi hương lại rất thơm nha, là mùi cải thìa.