Hoàng Hiếu Phong lâm vào tình cảnh khá khó xử. Bản thân vừa muốn dậy
đúng như giờ sinh hoạt hàng ngày, nhưng lại e ngại mình cử động sẽ đánh
thức giấc ngủ của Eira. Xin đừng coi thường khả năng quấn người của cô,
Hoàng Hiếu Phong muốn nhẹ nhàng không tiếng động gỡ người ra là bất khả
thi.
Vốn còn tưởng bản thân sẽ phải tiếp tục đấu tranh tâm lý
thì cô gái nằm trong lòng đã hơi cau mày rồi mở mắt ra. Có lẽ do ban đầu ý thức còn hơi mơ hồ nên Eira chưa hình dung được tình hình, đợi sau
vài giây đi qua, tinh thần vô cùng tỉnh táo nhìn lên người đàn ông đang
bị mình quấn lấy, mặt lạnh điềm tĩnh buông ra.
“Chào buổi sáng.” Trong đầu Hoàng Hiếu Phong liên tưởng ra rất nhiều tình huống khi cô
gái này tỉnh dậy sẽ phản ứng thế nào, tính ra cách hành xử hiện tại của
Eira cũng nằm trong dự liệu của anh.
“Chào buổi sáng.” Eira chậm
rãi ngồi dậy, xỏ dép ở bên giường rồi đứng lên, miệng thì nói lời khách
sáo nhưng thậm chí còn không nhìn anh đến một cái.
Hoàng Hiếu
Phong dõi theo bóng lưng của Eira mà có chút cảm thán. Không biết đối
phương đã trải qua quá nhiều hay thực tế không coi anh là người khác
phái nữa. Với tính huống trước đó, không phải các cô gái sẽ biểu hiện
bối rối đỏ mặt các thứ sao?
Được rồi, Hoàng Hiếu Phong vừa tưởng tượng Eira trong hình ảnh đó liền cảm thấy có chút ớn lạnh, biểu hiện
như vừa rồi mới đúng với tính cách của Eira Stewart.
Eira không
hề bình tĩnh như những gì cô biểu hiện ra trước mặt Hoàng Hiếu Phong. Ít nhất, sau khi thân mình mảnh khảnh khuất sau cánh cửa nhà tắm thì hai
má liền bắt đầu nóng lên. Eira bặm môi, trong đầu không cách nào quên đi hình ảnh mình vừa trải qua. Tiếc rằng một phù thủy không thể yểm phép
lên chính mình, nếu không nhất định Eira sẽ xóa đi ký ức của sáng nay.
Cô bắt đầu nghĩ đến nguyên nhân tại sao kết giới giữa hai người lại bỗng
nhiên biến mất, để hậu quả là diễn ra một màn cảnh của sáng nay.
Phải rồi, bình thường Eira luôn nằm một mình một giường, tướng ngủ còn rất
tệ, có lẽ khi đụng vào kết giới cảm thấy vướng víu, nên mới vô tình phá
hỏng kết giới đi. Cho nên, đây là họa do mình tự chuốc lấy?
Ở
trong nhà tắm quá lâu sẽ kéo đến sự nghi ngờ của Hoàng Hiếu Phong. Eira
không thể để đối phương phát hiện mình xấu hổ được, như vậy rất mất
phong phạm của một phù thủy cao quý. Xong, nguyên nhân càng quan trọng
hơn là, Eira muốn tránh để đối phương có hiểu lầm không cần thiết. Ví dụ như chuyện bản thân có ý Hoàng Hiếu Phong chẳng hạn. Tuy rằng tính khả
thi của vấn đề đó gần như bằng không.
Eira đi đến bồn rửa mặt,
làm vệ sinh cá nhân như thường ngày. Thời điểm cô bước ra một lần nữa,
người đàn ông đã không còn ngồi đó, mà trên giường lại xuất hiện một bộ
váy mới để cô có thể thay đồ ngủ ra.
Xem ra đối phương không muốn làm phiền cô nên mới chủ động đi ra ngoài trước. Eira hiện tại không
tiện đối mặt với Hoàng Hiếu Phong lắm nên hành động này của anh khá hợp ý cô. Trút xuống bộ đồ ngủ bằng lụa, Eira thay váy và đi ra khỏi phòng.
Cô vừa mở cửa đã thấy cô gái người hầu bản thân từng gặp đêm qua đang đứng đó và lễ phép cúi chào mình.
“Cô Eira, cậu chủ dặn dò sau khi cô thay đồ xong thì đưa cô xuống phòng ăn
dùng bữa sáng. Không biết cô có dị ứng với loại thực phẩm nào không? Tôi sẽ báo lại cho nhà bếp.”
“Không có. Cảm ơn cô.” Eira lắc đầu, đáp lại đối phương bằng một nụ cười khách sáo.
“Ba mẹ tôi đã dậy chưa?” Vì bà Hoàng đã khẳng định vị trí con dâu của Eira, nên đồng thời yêu cầu cô phải đổi luôn xưng hô. Eira đã đồng ý, nên
hiện tại cô cũng dần thuận miệng khi gọi ông bà Hoàng là ba mẹ.
“Ông chủ đã dậy rồi, hiện đang cùng cậu chủ nói chuyện trong phòng ăn. Bà
chủ chắc vẫn muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa, ông chủ đặc biệt dặn dò chúng tôi không được làm phiền bà ấy.”
Eira ước tính thời gian để bà
Hoàng tỉnh lại còn cần khoảng một hai tiếng nữa, để bà ấy ngủ thêm cũng
được. Người lớn trong nhà đã dậy, Eira làm tròn trách nhiệm cảm thấy
không thể chậm trễ, vì thế đẩy nhanh bước đi và tiến xuống tầng dưới,
vừa hay nhìn thấy hình ảnh tinh anh thường ngày của Hoàng Hiếu Phong khi đã thay sang bộ comple và nghiêm túc đọc báo kinh tế.
Hoàng Hiếu Phong nhận thấy bước chân đến gần, ánh mắt rời khỏi những dòng chữ trên tờ báo mà nhìn về cô gái mặc chiếc váy màu vàng nhạt đang đứng ở trước
cửa.
Anh không thể phủ nhận rằng Eira Stewart chính là cây quần
áo trời sinh, bất kể đưa loại trang phục nào cho cô ấy, cô ấy đều có thể biểu hiện ra hình ảnh đẹp nhất của bộ cánh đó. Người xưa thường nói
người đẹp vì lụa, nhưng vừa rơi lên người Eira, thì mọi thứ trở nên trái ngược.
“Eira, con dậy sớm thế? Không ngủ thêm chút nữa sao?” Ông Hoàng có chút nồng nhiệt chào đón Eira, hết nhìn cô lại nhìn về phía
con trai của mình, trong lòng thắc mắc.
Hai đứa này chẳng lẽ tối
qua không làm gì? Cơ hội tốt như vậy, phụ huynh thậm chí đã bật đèn xanh rồi, phải mau chóng vồ tới để ông và vợ còn có cháu bế chứ. Đặc biệt là nếu Eira có tin vui, thì anh con bé muốn không đồng ý mối hôn sự này
cũng không được.
Thằng nhóc Hoàng Hiếu Phong vẫn dậy đúng giờ
như mọi ngày, thái độ giữa hai đứa cũng không có gì nhiệt tình hơn hôm
qua. Ông Hoàng bắt đầu lo nghĩ có khi nào con trai mình thật ra không
được, vì thế bao năm qua mới không hề quen ai?
Hoàng Hiếu Phong
nhìn ánh mắt dò xét không che giấu của ba mình, liền biết ngay đối
phương lại đang nghĩ cái gì xấu cho anh rồi. Nếu anh biết được suy nghĩ
thật sự của ông Hoàng, khẳng định sẽ không hề bình tĩnh như hiện tại
đâu.
“Không sao ạ. Đêm qua con ngủ rất ngon.” May rằng bản thân
Eira không hề có tật lạ giường, bất cứ nơi nào có thể đặt lưng thì cô
đều ngủ được, càng đừng nói là loại giường chất lượng siêu tốt của Hoàng Hiếu Phong.
“Sáng nay con có vội gì không? Nếu gấp có thể bảo Tiểu Phong để nó đưa con đi. Là người yêu, đây là giác ngộ mà nó phải làm.”
Ông Hoàng cực không kiêng nể mà bán đứng con trai mình, đổi về cái giật
khóe miệng của Hoàng Hiếu Phong. Giờ thì anh đã biết vì sao mẹ mình có
thể lộng hành trong ngôi nhà này như vậy rồi. Vì anh có một ông bố thê
nô siêu cấp, đồng thời đang có ý định biến con trai mình thành một bản
sao của ông.
“Con không có vội gì cả.” Với thái độ của Egan tối
hôm qua, Eira không muốn nhanh chóng về nhà cho lắm, cảm thấy nếu bước
qua cánh cửa kia sẽ lập tức phải hứng cơn tam bành của ông anh cuồng em
gái.
“Vậy hôm nay em theo anh đến một nơi đi.” (Vì đang ở trước
mặt ông Hoàng nên hai người phải xưng hô là ‘anh’ và ‘em’ như một đôi
yêu nhau thật sự.)
Hoàng Hiếu Phong nhớ đến cuộc gọi tối qua,
đồng thời sáng nay lại nhận thêm một tin nhắn, cảm thấy nếu có Eira đi
cùng, biết đâu cô ấy có thể nhận ra được gì đó.
“Đi đâu thế?”
“Đến nơi em sẽ biết thôi.”
Eira ngồi trên xe của Hoàng Hiếu Phong chẳng mấy chốc đã đi ra khỏi thành
phố. Điều này làm Eira nhớ đến hoàn cảnh lần đầu tiên gặp nhau của bọn
họ. Khi đó, người đàn ông này cũng ngồi trên xe, chạy với tốc độ cao với quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào.
Bây giờ ngẫm lại, nếu Eira
không đột nhiên nảy ý tốt cứu Hoàng Hiếu Phong này lúc đó, khẳng định
hiện tại đối phương vẫn còn nằm thoi thóp trong phòng chăm sóc đặc biệt. Hoàng Hiếu Phong là người được chọn, điều đó quả thực không thể bàn
cãi, nhưng nếu không có lần cứu mạng đó, liệu một người như anh sẽ nhận
trợ giúp từ một người xa lạ?