“Giúp anh một lần vậy!” Hàn Gia Mẫn lẩm bẩm, tay đổ rượu xuống chậu hoa
bên cạnh rồi quay sang đổ hết toàn bộ mấy chai rượu kia và bỏ hết mấy
cái ly cũ.
Hàn Gia Mẫn lấy ly và chai rượu mới khui ra để lại như cũ rồi nhanh chóng rời đi. Vừa chuẩn bị ra đến sảnh thì đèn tắt hẳn
khiến cô quay người nhìn quanh. Lúc ánh đèn chuẩn bị tắt thì cô thấy có
người cầm gì đó lao về phía Cung Lục Vương.
“Kịch kịch…”
Hàn Gia Mẫn đi theo tiếng động, làm sát thủ nên tai cô rất thính. Vừa đi
tới thì phát giác có kẻ định đánh mình nên Hàn Gia Mẫn đánh trả lại, cô
còn chụp được con dao quăng đi nhưng vô tình bị đâm một cái mà không kịp tránh.
“Yin!”
“...” Rút thôi!
Hàn Gia Mẫn không
trả lời mà chạy đi, tay ôm vết thương ở hông với đầy máu. Khi cô vừa ra
khỏi thì xe cảnh sát đến, mà đèn cũng sáng hẳn lên. Vì cô biết nếu ở lại sẽ bị cảnh sát điều tra, nên rời khỏi đây là an toàn nhất.
Cảnh
sát đến nơi thì xuống xe, hai người rất quen thuộc đối với Cung Lục
Vương và Hàn Gia Mẫn. Cô định đi thì nán lại nhìn, lão Hà dạo này công
việc có vẻ bận thật rồi.
Nếu lão Hà biết cô cũng có liên quan đến chuyện này thì sẽ rắc rối biết bao nhiêu, hơn nữa kẻ muốn đối đầu với
cô cũng đã lộ diện rồi. Để hắn ta biết cô bị thương thì chỉ khiến cái
mạng nhỏ này của cô mất sớm hơn mà thôi.
“Cung tổng, nghe nói cậu mở tiệc nên chúng tôi đến tham quan.” Cao Vỹ nhìn Cung Lục Vương bằng
ánh mắt không mấy thiện cảm sau đó cầm ly rượu lên: “Nhìn màu sắc xem ra là rượu thượng hạng nhỉ?”
“Nếu thích thì mời!” Cung Lục Vương nhàn nhạt, nét mặt không hề thay đổi.
Cao Vỹ đưa tờ giấy lên rồi nói: “Có người báo rằng cậu tàng trữ chất cấm,
tôi muốn kiểm tra cả căn nhà này để xác nhận. Giấy cũng đã có, chắc cậu
không thấy phiền chứ?”
“Ha… Thoải mái!” Cung Lục Vương bước đi lại sofa ngồi nhâm nhi ly rượu, gương mặt trở nên sắc lạnh vô cùng.
Tính toán kỹ lưỡng như thế, ngay cả lệnh khám xét cũng có thì chắc chắn đã
tính từ trước. Có điều, Cung Lục Vương anh cũng không phải người dễ đối
phó.
Sau một hồi kiểm tra thì không có kết quả gì đáng ngờ, một
chút khả nghi cũng không có. Cao Vỹ đi vòng ra phía sau thì thấy trên
tán cây có một vết đỏ còn dính trên lá cây, cậu cúi người ngửi một cái
rồi lấy đi chiếc lá dính máu kia bỏ vào một cái túi nhỏ sau đó khẽ nhếch môi.
“Xem ra hôm nay Cung tổng thật may mắn!” Cao Vỹ lại gần nhìn Cung Lục Vương ẩn ý, cũng không vạch trần vết màu đỏ khả nghi kia.
“Đương nhiên rồi!” Cung Lục Vương vẫn không lo lắng mà rất bình tĩnh.
Lão Hà nhìn quanh rồi hỏi: “Không dẫn bạn gái đến sao?”
“Cô ấy còn rất nhiều việc phải làm, mấy buổi tiệc này không hứng thú đâu.”
Cung Lục Vương nhún vai, ngụ ý chuyện này có vấn đề nên mới không để Hàn Gia Mẫn đến.
Lão Hà hiểu ý nên không nói gì, ông cũng hy vọng
Hàn Gia Mẫn sẽ không liều lĩnh mà đến đây hay dây dưa quá nhiều vào Cung Lục Vương. Với thân phận hiện tại của Hàn Gia Mẫn thì bất kỳ lúc nào
cũng có thể gặp nguy hiểm, cho dù có cài người bảo vệ cũng khó tránh
khỏi sơ suất.
Cao Vỹ bước đi vài bước, khi đến gần Cung Lục Vương thì cười: “May mắn sẽ không mỉm cười với cậu mãi đâu! Hay là nói, cậu
may mắn là nhờ ai đó đi?!”
Cung Lục Vương nhíu mày nhìn theo, Cao Vỹ đi ra ngoài xe ngồi trước rồi lấy điện thoại ra nhìn với vẻ mặt khá
đắc ý. Lão Hà trước khi rời đi cũng nhắc nhở Cung Lục Vương: “Đâu đâu
cũng có nội gián, tốt nhất nên cẩn thận vào. Tôi hy vọng cậu có thể tìm
ra cái ô dù lớn kia, nếu không sau này sẽ khó đối phó đấy.”
Sau
khi xe cảnh sát rời đi hết thì Cung Lục Vương siết chặt tay lại, ly rượu cũng vỡ nát thành từng mảnh. Anh chắc chắn rằng người lúc nãy trà trộn
vào có khả năng là Hàn Gia Mẫn, nhưng hiện tại cô đã biến mất không thấy tâm hơi đâu rồi.
Cung Lục Vương gọi cho Hàn Gia Mẫn nhưng cô
chỉnh chế độ im lặng nên không nghe máy. Anh liền nhìn quản gia trong
nhà rồi lạnh giọng: “Nhanh chóng kết thúc buổi tiệc!”
“Vâng!” Quản gia thật ra cũng chỉ là một thuộc hạ trong Huyết Long bang cải trang, vừa nhận lệnh đã nhanh chóng thu xếp.
Cung Lục Vương gọi cho Xích Diễm, vừa thấy bên kia nghe máy anh đã lên tiếng: “Cho người tìm Yin, gần khu vực giao dịch!”
“Hiểu rồi! Mọi thứ ổn chứ?” Xích Diễm dùng ống nhòm quan sát tình hình rồi
hỏi thì chỉ nhận lại một từ từ phía Cung Lục Vương: “Ừ!”
Anh nói xong thì tắt máy khiến Xích Diễm cau mày lẩm bẩm: “Trở chứng nữa rồi!”
Nói thì nói vậy thôi nhưng Xích Diễm biết Hàn Gia Mẫn chắc là xen vào
chuyện này rồi, mà cô không rõ kế hoạch của bọn họ nên rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Cung Lục Vương lo lắng không sai, chỉ sợ Hàn Gia Mẫn làm
liều mà thôi.
Hiện tại Hàn Gia Mẫn đang quan sát tình hình ở bến
cảng, vết thương cũng không quá nghiêm trọng nên cô cũng cảm thấy nhẹ
nhõm. Đúng lúc này lô hàng của Cung Lục Vương cũng đang dần cập bến. Cô
định cướp lại thì bị một tên đánh lén, không biết từ lúc nào mà gã kia
đã ở phía sau cô, nhân lúc cô không chú ý mà quật ngã cô xuống đất.
Người này cũng đánh tầm gần nhưng không giống 062, ngược lại ra tay rất tàn
độc. Gã luôn chọn những điểm chí mạng mà ra đòn, sơ suất cũng có thể mất mạng như chơi.
“Ai thì khai báo đi chứ nhỉ?” Hàn Gia Mẫn nhếch
môi với vẻ mặt tự tin khiến kẻ kia cười đểu: “Chết tới nơi mà còn tự
tin, vậy thì tôi tiễn cô một đoạn.”
Gã nói xong thì Hàn Gia Mẫn
bị đánh bằng một lực mạnh khiến cô văng ra xa, xa đến mức suýt nữa thì
rơi xuống biển. Hàn Gia Mẫn đưa tay lên, cô ấn vào nút của chiếc vòng
thì một làn khói bay ra khiến gã không nhìn thấy sau đó đánh trả lại.