Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz

Chương 57: Vả mặt


trướctiếp

Từ nhỏ đến lớn, từ kiếp trước đến kiếp này, cậu luôn cô đơn một mình.

Đời trước cùng với Lạc Thương An và Bắc Kiều xây dựng lại thế giới, quan hệ giữa bọn họ là đôi bên hợp tác. Đời này được Lạc Tân Cổ và Giang Hoài Tả quan tâm, là người yêu và thầy. Hoặc là lợi ích thúc đẩy, hoặc là nghiêng về tình cảm.

Chỉ có Phương Tình với tư cách “người đồng hành” ủng hộ cậu.

Bạn bè, người đồng hành, Lâm Ngữ chợt nhận ra trước giờ cậu chưa từng có hai thứ này.

Cậu tháo mắt kính, ngón tay ấn khóe mắt nhằm ngăn dòng nước mắt. Nhưng vẫn có vài giọt lệ không nghe lời, rơi tí tách xuống màn hình điện thoại.

Ngón tay lau vệt nước, bất cẩn ấn vào khung trò chuyện – người cậu gọi là Lạc Tân Cổ, mà thường thường anh gần như kết nối cuộc gọi của cậu ngay lập tức.

Quả nhiên, trước khi Lâm Ngữ ấn tắt, Lạc Tân Cổ đã bấm nhận.

“A Ngữ, sao em còn chưa ngủ?” Có lẽ Lạc Tân Cổ mới thức dậy, giọng nói hơi uể oải.

Lâm Ngữ nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, hắng giọng: “Em chuẩn bị ngủ đây.”

Đầu dây bên kia tạm dừng, lát sau truyền tới giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Sao thế? Em không khỏe à?”

Lâm Ngữ nghĩ có lẽ lấy lý do sức khỏe vào thời điểm này khá hợp lý, cậu thừa biết cái giọng khàn này của mình không thể lừa được anh. Nếu Lạc Tân Cổ biết cậu rớt nước mắt vì cảm xúc dâng trào, không chừng lại lo lắng thêm.

Vì thế Lâm Ngữ thở dài: “Đúng là có tuổi rồi không nên liều mạng, em ngồi trong phòng nghiên cứu mấy ngày, eo mỏi lưng cũng đau.”

Lạc Tân Cổ bật cười: “Có tuổi? Tiến sĩ Lâm nói như thế chẳng phải anh sắp thành ông lão luôn rồi?”

Lâm Ngữ không phản bác, nắm điện thoại nằm xuống giường, tiện thể kéo chăn che đến ngực.

“Anh Lạc, anh đang làm gì thế?” Cậu hỏi.

“Luyện đàn, làm nóng đôi tay.” Đầu dây bên kia vang lên vài tiếng hợp âm.

“Ở ngoại thành tốt thật đấy, nếu anh luyện đàn sớm như thế ở chung cư, có khi bị mắng đầy đầu.” Lâm Ngữ ngáp.

“Anh đàn một khúc cho em nghe nhé?” Lạc Tân Cổ hỏi.

“Vâng.”

Tiếng đàn chậm rãi ngân nga, quẩn quanh căn phòng.

Lâm Ngữ thật sự buồn ngủ. Cậu cố phân tích đây là “Weightless” hay “Lullaby”, nhưng mí mắt cứ díu vào nhau. Mãi sau cậu mới kết luận được là “Berceuse” của Schubert.

Anh Lạc đàn quá nhẹ nhàng.

Nghĩ thế, Lâm Ngữ từ từ nhắm hai mắt lại.



Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc hội nghị giao lưu của viện nghiên cứu MUN đã bước sang ngày thứ ba.

“Xin chào, tôi là Lâm Ngữ.” Lâm Ngữ tự giới thiệu.

“Rất hận hạnh được gặp tiến sĩ Lâm.” Nhà nghiên cứu khoa học Ailey hiển nhiên rất vui vẻ, đôi mắt đằng sau mắt kính sáng ngời, “Không được gặp cậu ở diễn đàn thật đáng tiếc.”

“Là tôi tiếc nuối mới đúng.” Lâm Ngữ đáp lại hai câu rồi dẫn Ailey về chỗ ngồi, sau đó lên sân khấu.

Bởi vì trước đó khi Ailey liên hệ với viện nghiên cứu MUN có ngỏ ý vì Lâm Ngữ nên mới tới, do vậy bài diễn thuyết của Lâm Ngữ được sắp xếp vào ngày cuối cùng.

Lâm Ngữ đứng trên sân khấu, mở cả bốn chiếc máy tính dùng cho triển lãm.

Hai máy tính để bàn và laptop lần lượt được sử dụng để chạy mã, hiển thị các hiệu ứng trước sau của hình ảnh cũng như chuyển đổi video.

“Trước hết, tôi xin trình bày các thuật toán được sử dụng phổ biến để chỉnh sửa hình ảnh trong những năm gần đây, chẳng hạn như cân bằng biểu đồ hay thuật toán retinex. Chúng ta hãy nhìn vào kết quả thu được.”

Từng bức ảnh hiện lên màn hình, Lâm Ngữ dùng bút laser khoanh tròn hai vòng: “Chúng ta có thể thấy về mặt chuyển đổi hiệu ứng, nhiều thuật toán hiện nay có thể đạt được những hiệu ứng tốt như tăng độ nét và độ phơi sáng. Tuy nhiên nó cũng gây ra một số hạn chế chung.”

Ailey ngồi phía dưới bổ sung: “Tăng quá mức.”

“Đúng vậy.” Lâm Ngữ gật đầu, “Tăng quá mức sẽ khiến hình ảnh biến đổi, hiệu quả chỉnh sửa không chính xác.”

Một vị nghiên cứu viên khác giơ tay: “Tôi từng tham gia luận văn nghiên cứu về phương hướng trực quan, tôi thấy một vài công thức tồn tại vấn đề.”

“Vậy nên chúng ta có thể giải mã lại sau khi thực hiện thuật toán.” Lâm Ngữ gõ máy tính bàn bên cạnh.

Ý tưởng mới mẻ khiến mọi người hứng thú, Lâm Ngữ nói tiếp: “Vì không thể đột phá trong phương pháp xử lý nên chúng ta có thể xem xét cách cải thiện độ chính xác.” Lâm Ngữ ấn mấy phím, chỉ thấy chuỗi kí hiệu hiện lên màn hình, “Trong phần xử lý nhiễu, tôi bổ sung thêm hắt sáng.”



Hội nghị giao lưu thành công tốt đẹp, cuối buổi Ailey còn lên sân khấu chia sẻ ý tưởng và kinh nghiệm của mình.

Các thành viên tham gia cùng đứng lại chụp ảnh lưu niệm, chỉ có Lâm Ngữ vì có điện thoại nên mới chạy ra khỏi hội trường.

Đầu dây bên kia là người phụ trách việc đào tạo chuyên sâu.



“Tiến sĩ Lâm, bây giờ cậu đang ở viện nghiên cứu MUN đúng không?” Đối phương hỏi.

“Đúng vậy, chủ nhiệm Phương.” Lâm Ngữ đáp, “Chúng tôi vừa kết thúc một hội nghị giao lưu.”

“À, tuần sau cậu về nước báo cáo nhỉ, bên tôi có vài vấn đề cần cậu xác nhận.” Đối phương nói tiếp.

“Xác nhận…” Lâm Ngữ chưa kịp nói xong, phía sau đã truyền tới tiếng Ailey.

“Tiến sĩ Lâm!” Ailey mỉm cười tiến về phía cậu.

Lâm Ngữ vội nói vào điện thoại: “Chủ nhiệm Phương, chờ tôi một lát.”

Sau đó Lâm Ngữ buông điện thoại bắt tay với Ailey: “Anh chụp ảnh xong rồi à?”

“Đúng vậy, tôi có chuyện quan trọng tìm tiến sĩ Lâm thương lượng.” Ailey vừa nói vừa lấy một tấm thiệp mời tuy nhỏ nhưng rất tinh xảo, “Tháng tới tại hội nghị CV ở Berlin, tôi muốn mời cậu tham gia và làm diễn giả chính cùng tôi. Tiến sĩ Lâm, cậu có thể sắp xếp thời gian không?”

Tuy Lâm Ngữ từng tham ra rất nhiều hội nghị quốc tế nhưng nghe được lời này vẫn sửng sốt.

Diễn thuyết với Ailey? Điều này chứng minh Ailey tán thành bài trình bày và phân tích của cậu, hơn nữa ủng hộ ý tưởng của cậu, giúp cậu tiến lên sân khấu lớn hơn nữa.

Với Ailey, đây chỉ đơn giản là một lời mời, nhưng đối với nhiều nghiên cứu viên mà nói, đây là cơ hội có một không hai.

“Tiến sĩ Lâm?” Điện thoại vang lên tiếng chủ nhiệm Phương.

Lâm Ngữ lấy lại tinh thần, đầu tiên xin lỗi Ailey mình cần nói chuyện một lát, sau đó giải thích đơn giản tình huống bên này với chủ nhiệm Phương.

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.

“À… à đương nhiên phải đi rồi.” Một lát sau, Lâm Ngữ nghe thấy chủ nhiệm Phương nói như vậy.

Lâm Ngữ đồng ý lời mời của Ailey đồng thời nhận thiệp mời trong tay đối phương.

Ailey vẫy tay với cậu: “Hẹn gặp lại vào tối nay.”

Lâm Ngữ gật đầu: “Hẹn gặp lại.”

Nhìn theo hướng Ailey rời đi, Lâm Ngữ đặt điện thoại lên tai: “Chủ nhiệm phương còn đang nghe không?”

“Còn.”

“Lúc nãy anh bảo cần xác nhận cái gì cơ?” Lâm Ngữ hỏi.

Lần này đối phương im lặng lâu hơn. Lâm Ngữ kiên nhẫn chờ đợi, đến khi nghe thấy – “Tiến sĩ Lâm, chúng ta sẽ bàn lại sau.” Điện thoại vang lên tiếng “tút tút”.

Lâm Ngữ suy tư một lát, nhét điện thoại vào túi, mở thiệp mời xinh đẹp kia ra.

Chữ Lâm Ngữ trên tấm thiệp còn chưa khô, hẳn là Ailey vừa viết vào.

Lâm Ngữ nhìn, nở nụ cười trong vô thức.

Sau đó cậu bỏ thiệp mời vào túi.



Chạng vạng sáu giờ rưỡi, sau khi dùng bữa với Ailey, Lâm Ngữ về phòng, điện thoại có thêm ba cuộc gọi nhỡ của Phương Tình.

“Thầy Lâm, nếu em thấy cuộc gọi nhỡ thì nhắn lại cho chị!”

“Tối nay chị trực, không ngủ sớm đâu!”

Phương Tình để lại lời nhắn, theo sau là mấy sticker “vui vẻ”.

Lâm Ngữ không dám trì hoãn, quay số gọi cho Phương Tình.

Phương Tình kết nối rất nhanh, giọng điệu cực kì vui sướng: “Cuối cùng em cũng xem điện thoại rồi! Hôm nay chị có một tin vô cùng tốt muốn thông báo với em!”

Lâm Ngữ cười: “Em cũng có một tin vô cùng tốt.”

Phương Tình kinh ngạc: “Thế em nói trước đi.”

Lâm Ngữ kể tóm lược chuyện Ailey tham gia hội nghị hôm nay, sau đó mời cậu cùng làm diễn thuyết trong hội nghị quốc tế sắp tới.

“Trời ơi.” Phương Tình hít sâu, “Thật không dễ dàng… Haiz, thầy Lâm, nếu diễn đàn ở London chỉ là bước đệm để tiến ra thế giới thì lời mời của Ailey lần này chính là một bước tiến vượt bậc đúng không?!”

Lâm Ngữ tự hỏi một lát rồi trả lời: “Chị so sánh hơi quá, thế nhưng đại ý là thế.”

Phương Tình ở đầu dây bên kia cười không khép miệng, nói liên tục mấy lần “Khó trách”.

Lâm Ngữ khó hiểu hỏi: “Khó trách gì ạ?”

Phương Tình hạ giọng, ra vẻ thần bí: “Chị gọi cho em cũng vì chuyện này, em biết không? Chiều này viện nghiên cứu đều bàn tán việc giám đốc gọi phó giám độc Lữ vào phòng làm việc, ồn ào khắp viện. Chủ nhiệm Phương có gọi cho em không?”

“Có ạ.”

“Vậy đúng rồi! Nghe nói bọn họ đã xin lỗi thầy Giang, chờ em về còn mở tiệc chúc mừng nữa!”



Lâm Ngữ hiểu ra: “À, có lẽ chủ nhiệm Phương đã kể chuyện em nhận được lời mời của Ailey.”

“Đúng vậy, em sắp thành thành viên cấp cao trong ngành của toàn Hải Đô… à không phải, của cả nước mới đúng. Bọn họ làm sao dám vu oan hay gây phiền toái cho em nữa. Nếu em châm chọc mỉa mai bọn họ vài câu trong hội nghị quốc tế thì người ta còn thể diện không, còn muốn lăn lộn trong cái ngành này nữa hay không.”

Phương Tình nói tiếp: “Em không thấy tận mắt thật đáng tiếc, lúc phó giám đốc Lữ đi ra, sắc mặt khó coi lắm, vào thẳng văn phòng Lưu Vân gây hấn một trận. Đúng rồi đấy, chính là người mà chúng ta luôn tôn trọng gọi một tiếng “thầy” – Lưu Vân. Xem ra người gửi tư liệu cho ban lãnh đạo là ông ta, trước đó còn cản trở hạng mục của chúng ta vài lần, suýt chút nữa phá hủy số liệu của chúng ta, ông ta nghiên cứu khoa học cái nỗi gì, ghen ăn tức ở thì có.”

Lâm Ngữ: “Đừng để tâm quá nhiều vào bọn họ, về sau họ nói gì chị cứ xem như không nghe thấy, cứ làm theo lẽ thường. Thời gian rất quý, đừng lãng phí vào tranh chấp lẫn nhau.”

“Chị hiểu rồi.” Phương Tình đồng ý, “Thứ sáu em vẫn về Hải Đô chứ? Viện nghiên cứu sẽ cử người đón em.”

“Không cần phiền thế, có người đón em rồi.” Lâm Ngữ đáp.

Đầu dây bên kai tạm dừng hai giây mới hoàn hồn: “À, bọn chị không quấy rầy hai người nữa.”

“Anh Lạc đưa em tới viện nghiên cứu, em tới phòng thí nghiệm lấy đồ.” Lâm Ngữ bổ sung.

“Em tới phòng thí nghiệm á?” Phương Tình cất cao giọng, “Chị hiểu rồi! Chị sẽ chuẩn bị, chúc em ngủ ngon!”

Lâm Ngữ: “?”

Cậu đang định hỏi Phương Tình cần chuẩn bị cái gì thì đối phương đã cúp máy.

Vì thế vào thứ sáu khi Lâm Ngữ lên đến tầng hai viện nghiên cứu Hải Đô, thấy toàn bộ hành lang dán đầy băng rôn chúc mừng thì ngây người.

Lâm Ngữ ôm tập tài liệu nhìn Đào Việt rồi nhìn Phương Tình, cuối cùng thấy Giang Hoài Tả thong thả đi ra khỏi văn phòng với dáng vẻ dung túng hành vi của mọi người.

Lâm Ngữ: “…”

Lâm Ngữ: “Thầy, đây là…”

Giang Hoài Tả cười hiền từ, vỗ vai Lâm Ngữ: “A Ngữ, chuyến đi học này của con quá vất vả, giám đốc đích thân mời con.”

Đầu Lâm Ngữ lập tức nhảy ra ba dấu hỏi chấm.

Cậu hạ giọng nói với Giang Hoài Tả: “Thầy ơi, không cần đâu ạ.”

Giang Hoài Tả không trả lời, chỉ vỗ lưng cậu, cười ha hả đẩy cậu về phía trước, cứ như vậy… đi qua văn phòng của Lưu Vân. Đúng lúc này Phương Tình bất ngờ nói với vào: “Thầy Lưu, thầy và Lâm Ngữ đã lâu không gặp, không ra hoan nghênh chút sao?”

Giang Hoài Tả và Lâm Ngữ đồng thời dừng bước.

Lúc này Lưu Vân còn không ra mặt thì không thích hợp, đành căng da đầu đen mặt đi ra, mím môi nặn một nụ cười, giơ tay về phía Lâm Ngữ: “Chúc mừng A Ngữ.”

Lâm Ngữ nhìn Lưu Vân, không bắt tay.

Lưu Vân nhìn bàn tay giữa không trung của mình, dưới ánh nhìn chăm chú của đồng nghiệp, xấu hổ đến nỗi phát run.

Lâm Ngữ tiến đến gần, nói nhỏ: “Tôi xóa bức thư kia rồi.”

Lưu Vân ngẩn ra, ngay sau đó ngẩng đầu: “Không, tôi…”

Lâm Ngữ ngắt lời, giọng điệu hờ hững: “Đừng phủ nhận vội, là ai không quan trọng, bởi vì tôi không để ý. Lưu Vân, trước khi tôi tới viện nghiên cứu, ông luôn là viên chức có tương lai và nghiêm túc với công việc nhất, tư chất tốt như vậy lại hao phí vào loại chuyện này, thật đáng buồn.”

Thật đáng buồn.

Ba chữ đập thẳng vào người Lưu Vân, trí mạng hơn hết thảy lời phủ định và mắng chửi.

Lưu Vân từ từ hạ tay xuống, mặt nghẹn đến mức xanh tím, cơ thể nhịn không được run rẩy.

Bốn phía là đồng nghiệp, tầm mắt những người đó như thể xuyên thấu qua cơ thể ông. Không ai phê bình, không ai chỉ trích nhưng ông như rơi vào hầm băng, cảm thấy bốn phía là dao nhọn. Hào quang bị cướp đi từ khi Lâm Ngữ tới viện nghiên cứu trở lại trong nháy mắt này, chẳng qua là kéo ông vào vực sâu.

“A Ngữ.” Giang Hoài Tả gọi.

Lâm Ngữ không nhìn Lưu Vân nữa, quay người đi về phía Giang Hoài Tả.

Đứng trước mặt thực lực tuyệt đối, mọi mưu mô quỷ quyệt chỉ có thể cúi đầu nhường đường.

Từ giờ giữa bọn họ có một vạch kẻ ngăn cách như trời với đất, Lưu Vân nhìn Lâm Ngữ đi xa, như thể nhìn đế vương trẻ tuổi bước về phía ngai vàng.



Lâm Ngữ đến gần Giang Hoài Tả, nói nhỏ vài câu.

Lúc đầu Giang Hoài Tả còn ngẩn người, sau đó “hả” một tiếng: “Chỉ một bữa cơm thôi… Haiz! Con sao thế, nhóc con này!”

Lâm Ngữ dứt khoát nhét tài liệu vào tay thành viên trong tổ, sau đó nhìn mọi người cười rồi quay người chạy về phía cầu thang.

Có đồng nghiệp thích hóng chuyện ghé vào cửa sổ hành lang xem Lâm Ngữ đi đâu.

Chỉ thấy Lâm Ngữ xuống cầu thang rồi lao ra cổng, tiến vào lòng một thanh niên. Bên cạnh là chiếc xe hơi màu bạc, người đứng chờ mặc đồ mùa đông màu trắng, mỉm cười ôm lấy Lâm Ngữ.

Tất cả mọi người đều thấy tiến sĩ Lâm ngẩng đầu – hôn lên má người kia.

~Hết chương 57~

trướctiếp