Thời Tuế Chung An
Vì là hùng chủ nên tất nhiên Bạch Chung sẽ ngủ tại phòng chính. Trước đó Tịch Án cũng đã chuẩn bị đủ mọi thứ cho phòng ngủ chính này nên bây giờ anh chỉ cần đem đồ của mình vào là được.
Không chỉ dọn dẹp
phòng mà Tịch Án còn chuẩn bị thêm rất nhiều đồ dùng sinh hoạt cho Bạch
Chung và tất nhiên còn chuẩn bị cả roi da và đạo cụ mà trùng đực dùng để trừng phạt trùng cái.
Lúc y chuẩn bị những vật này chẳng thấy có gì khó chịu cả, y cam nguyện làm nơi trút giận của hùng chủ.
Sau khi đã sắp xếp xong, hai trùng lại đi ra ngoài phòng khách, Tịch Án
cũng nhanh chóng quỳ xuống sàn rồi mở tin nhắn trên quang não ra cho
Bạch Chung xem: “Thưa hùng chủ, đây chính là tất cả tài sản của em, sau
khi công chứng thì tất cả chúng đã thuộc về ngài.”
Bạch Chung
lướt mắt xem sơ qua khối tài sản khổng lồ của Tịch Án. Ngoại trừ một dãy số dài đến vô tận thể hiện số tinh tệ thì còn có một đống lớn các ngôi
sao chứa tài nguyên và các hành tinh chưa được khai phá và điều làm Bạch Chung càng thêm bất ngờ đó chính là Tịch Án còn có mấy công ty vô cùng
nổi tiếng.
Thì ra vị nguyên soái này không chỉ mạnh trong quân đội mà còn rất có tiếng nói trên thương trường.
Mục cuối cùng trong số tài sản này là một cơ giáp tên “Thường An”.
Ngón tay thon dài trắng nõn khi lướt đến hai chữ Thường An thì dừng lại, anh hỏi: “Đây là cơ giáp của em?”
“Đúng vậy.”
Bạch Chung nhìn về phía Tịch Án: “Tôi muốn nhìn một chút.”
Tịch Án ngẩng đầu lên nhìn hùng chủ. Bây giờ Thường An đã thuộc quyền sở hữu của trùng đực nhưng ngài ấy vẫn hỏi rất lịch sự làm Tịch Án vô cùng bất ngờ và vui sướng: “Được nhưng ở đây có chút không thích hợp, chúng ta
đến phòng huấn luyện đi.”
Bạch Chung gật đầu ý bảo y dẫn đường.
Phòng huấn luyện vô cùng rộng lớn. Dù là không gian trong nhà nhưng rộng
không khác gì một cái sân ngoài trời và cũng có đầy đủ các thiết bị cần
thiết. Hai trùng bước qua cửa cảm ứng để vào phòng huấn luyện. Thường An được cất trong nhẫn chứa đồ, Tịch Án dùng tinh thần lực để mở cơ quan
cảm ứng của nhẫn ra thì ngay lập tức có một con quái vật khổng lồ xuất
hiện giữa căn phòng trống trải.
Bạch Chung luôn rất tò mò về các sản phẩm công nghệ cao của thời đại này. Mấy cái thiết bị chứa đồ trong không gian này hoạt động theo nguyên lý khác hoàn toàn so với dị năng
hệ không gian của anh.
Toàn thân Thường An được bao phủ bởi hai
màu đen và bạc, nhìn có vẻ đơn giản nhưng không hề tầm thường. Dù chỉ
đứng yên một chỗ nhưng khí thế cuồn cuộn kia đã đủ để chứng minh nó có
sức mạnh không thể xem thường. Toàn thân nó đều được làm từ một loại kim loại hiếm vô cùng cứng rắn, bộ xử lí cũng được chế từ nhũng công nghệ
tiên tiến nhất của thời đại này.
Bởi vì đã lập khế ước nên Thường An đã tự thêm Bạch Chung là chủ. Bạch Chung thả tinh thần lực ra và rất dẽ dàng nhận được hệ thống điều khiển Thường An. Vì đang ở trước mặt
Tịch Án nên anh cũng không cần che giấu gì mà sử dụng dị năng hệ không
gian di chuyển vào trong khoang điều khiển chỉ trong một cái chớp mắt.
“Hùng chủ!” Khi Tịch Án nhìn thấy trùng đực đột nhiên biến mất trước mắt
mình, y đã vô cùng hoảng loạn. Tựa như đã về lại giây phút mà y đã từng
rất muốn giữ một người lại nhưng cuối cùng vẫn không được.
Gần
tới kỳ mẫn cảm nên y không thể nào bình tĩnh được, lúc này trong lòng y
chỉ còn lại sự hoảng loạn. Y không thể tin được là ngài ấy lại rời bỏ y, rõ ràng bọn họ mới vừa lập khế ước mà. Tinh thần lực đáng sợ của Tịch
Án dần dần mất khống chế, hoa văn trùng màu đen cũng xuất hiện khắp trên cơ thể y đến nỗi quần áo cũng không thể nào che nó được, hoa văn bí ẩn
trải dài một đường đến trên cổ.
Đôi mắt hai màu cũng dần chuyển
thành màu máu: “Bạch chung.....” Y khàn giọng nỉ non một tiếng, tinh
thần lực mất khống chế bay loạn khắp nơi càn quét hết tất cả các dụng cụ trong phòng huấn luyện.
Bạch chung vừa định thử điều khiển
Thường An để xem cảm giác thế nào thì đã nhận ra có một làn sóng tinh
thần lực đánh về phía này, anh nhanh chóng điều khiển cơ giáp tránh ra
chỗ khác sau đó anh mới nhìn về phía Tịch Án. Rõ ràng lúc này y đã mất
lý trí, các sợi tinh thần được thả ra ngoài cũng vô cùng hỗn loạn.
“Tịch Án!”
Tịch Án nghe thấy Bạch Chung kêu mình rồi ngay lập tức trùng đực xuất hiện
trước mặt y. Khi anh vừa xuất hiện, Tịch Án đã nhanh chóng lao đến ôm
chặt trùng đực vào lòng mình, hai tay y cứng như gọng kìm ôm lấy cơ thể
Bạch Chung: “Hùng chủ, hùng chủ.”
Tầm mắt của Bạch Chung vừa vặn
nhìn đến cổ của Tịch Án chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy hoa
văn màu đen của trùng, những hoa văn này chỉ xuất hiện khi trùng đó mất
khống chế mà thôi.
Giống với dấu vân tay của con người, mỗi con
trùng sẽ có một loại hoa văn khác nhau, hoa văn của Tịch Án chỉ có mỗi
một màu đen phức tạp lại thần bí, cũng không khó coi, bám trên da lại có vẻ rất hấp dẫn trùng khác.
Bạo động tinh thần lực sẽ gây ảnh
hưởng xấu đến cơ thể của trùng cái, Bạch Chung cũng không muốn trùng lập khế ước với mình chết trẻ nên đã thả tinh thần lực của mình ra trấn an
tinh thần lực đang hỗn loạn của y.
Sau khi được vây trong một
cảm giác nhẹ nhàng thoải mái thì màu đỏ trong mắt Tịch Án cũng nhạt dần, đôi mắt hai màu cũng trong trẻo hơn. Một lúc lâu sau y mới vùi đầu vào
hõm vai của trùng đực rồi khàn giọng nói: “Hùng chủ.... Xin ngài đừng
rời bỏ em nữa.”
Tại sao lại là nữa? Y không hiểu tại sao nhưng vừa mở miệng đã không thể kiềm chế được mà cầu xin ngài ấy đừng rời bỏ y nữa.
Bạch Chung im lặng nhìn về nơi xa, anh đang chờ trùng cái tự điều chỉnh cảm xúc của mình.
Một hồi lâu sau cuối cùng Tịch Án cũng chịu buông Bạch Chung ra, y lùi lại một bước rồi cúi đầu: “Vô cùng xin lỗi ngài.”
“Không có gì.” Bạch Chung không chờ Tịch Án hỏi chuyện vừa rồi mà đã trả lời
trước: “Đây là dị năng của tôi, em có thể hiểu không?”
Thật ra Bạch Chung cũng khá tin tưởng Tịch Án.
Dù cho đối phương có phản bội lại sự tin tưởng của anh thì anh cũng không
sợ chuyện dị năng của mình bị bại lộ, chẳng qua là sau đó phải xử lí hơi phiền chút thôi.
“Dị năng?” Tịch Án có chút khó hiểu, dị năng gì mà lại có thể làm cho trùng đực biến mất trước mặt y.
“Điều khiển không gian, vừa rồi tôi đã sử dụng sức mạnh này để dịch chuyển vào trong khoang điều khiển của Thường An.”
Sau khi nghe được sức mạnh của dị năng này, Tịch Án vừa chấn động vừa lo
lắng, y nhíu mày và nghiêm mặt lại nói: “Thưa hùng chủ, em không biết gì về dị năng của ngài nhưng quan trọng nhất là ngài phải vô cùng cẩn
thận. Nhưng xin ngài hãy cứ yên tâm, cho dù ngài có muốn sử dụng dị năng một cách tùy ý thì em cũng có thể bảo vệ ngài bình an.” Dứt lời y lại
nói thêm một câu: “Em có đầy đủ sức mạnh để ngài có thể sống cả đời
không lo nghĩ.”
Nghe được những lời này Bạch Chung cũng có chút
cảm động. Không ngờ rằng thứ đầu tiên mà đối phương nghĩ tới lại là để
anh thỏa sức sử dụng dị năng không cần lo nghĩ mà không phải là cái gì
khác. Bạch Chung nhìn thẳng vào mắt Tịch Án, trong đôi mắt hai màu sắc
bén của trùng cái tràn ngập sự trung thành dành cho anh.
Bạch Chung đã nghĩ có lẽ cùng lập khế ước với trùng này cũng là một điều tốt.
“Được.”
“Thưa hùng chủ, ngài có thể nói thêm với em về dị năng hệ không gian của ngài không?”
Bạch Chung giới thiệu đơn giản về cách sử dụng dị năng hệ không gian. Qua
lời kể của anh, Tịch Án cũng đã biết được sức mạnh thật sự của dị năng
này.
Y than nhẹ một tiếng, hùng chủ đã mạnh đến mức không cần
mình bảo vệ nhưng mà cũng may mình vẫn có thể làm tấm khiên vững chắc
giúp ngài ấy thoải mái sử dụng dị năng mà không cần lo nghĩ gì, tính ra y cũng không vô dụng lắm.
Sau khi Bạch Chung thử điều khiển
Thường An xong thì trời cũng đã chuyển màu. Anh cất Thường An vào nhẫn
chứa đồ rồi trả lại cho Tịch Án.
“Ngài không thích Thường An sao?”
“Cũng còn được, nhưng mà tôi mang theo cũng chẳng để làm gì. Em còn phải ra
trận nên dùng đi.” Dù sao cũng là đồng đội cùng kề vai chiến đấu.
“Ngài đồng ý cho em tiếp tục ở lại quân đội sao?”
Thật ra có rất nhiều trùng đực không thích quân thư cứng nhắc lại hung hãn
nên Tịch Án không dám đoán Bạch Chung đang nghĩ gì. Nhưng mà trước đó y
đã vạch ra rất nhiều kế hoạch, nếu như sau khi lập khế ước Bạch Chung
không cho phép y ở lại quân đội thì y sẽ từ bỏ chức vị nguyên soái, rời
khỏi quân đội và chuyên tâm vào con đường kinh doanh hoặc là ngoan ngoãn ở yên trong nhà, dù sao thì tài sản cũng y cũng đủ để hai trùng bọn họ
ăn xài cả đời.
“Tùy em.” Bạch Chung tiếp tục đi về phía trước,
ánh mắt chưa từng dừng lại, “Làm những gì mà em muốn, tôi sẽ không trói
buộc em.”
“Cảm ơn ngài, hùng chủ đáng kính của em.”
Tịch
Án cười nhẹ, trùng đực trước mặt lúc nào nhìn cũng có vẻ rất cô độc
nhưng có lẽ ngài ấy chỉ không thèm để ý mà thôi và tất nhiên Tịch Án rất cam lòng rơi vào sự cô độc này cùng ngài ấy.
——
Từ nhỏ
ngoại trừ việc phải học tập các loại tri thức thông thường thì trùng cái còn phải học cách chăm sóc trùng đực, điển hình như là học nấu ăn.
Kết quả học nấu ăn của Tịch Án lúc nào cũng được điểm tối đa.
Bạch Chung ngồi nghỉ ở phòng khách còn Tịch Án làm cơm trong bếp một mình.
Các dụng cụ làm bếp ở tinh tế không giống với Trái Đất, anh cũng không
thích nấu ăn nên anh rất vui lòng ngồi không hưởng thụ.
Quả
nhiên trình độ nấu ăn của trùng cái không làm anh thất vọng. Bạch Chung
ăn rất ngon miệng, thậm chí còn ăn nhiều hơn bình thường một ít. Trong
lúc anh dùng cơm thì y luôn ở bên cạnh chăm sóc, chờ đến khi Bạch Chung
ăn xong thì y lại bưng trái cây lên, robot trùng cũng tự động dọn dẹp
bàn ăn sạch sẽ.
Hiện nay đa số trùng đực đều không cho phép
trùng cái cùng ăn cơm với hùng chủ. Bạch Chung ăn một miếng trái cây
không biết tên, anh nhìn trùng cái đang quỳ cách đó không xa, anh nghĩ
rằng mình đã ăn cơm xong thì hẳn là đối phương cũng nên dùng bữa rồi
chứ, ai ngờ y vẫn quỳ yên không chút nhúc nhích.
“Em không ăn cơm sao?” Bạch Chung hỏi.
Tịch Án giương mắt nhìn anh, y nhớ lại các thông tin mà y đã đọc được về
ngài ấy, không được tiếp nhận một nền giáo dục hoàn thiện, hàng năm
không ra khỏi cửa... y thở dài trong lòng. Y thật sự rất đau lòng cho
hùng chủ của mình khi ngài ấy không biết các quy tắc thường thức của
Trùng tộc.
“Thưa hùng chủ, nếu như không có sự cho phép của ngài thì thư quân không thể tự tiện dùng cơm.”
“À.” Bạch Chung gật đầu, xem ra anh vẫn chưa biết nhiều về xã hội này, anh chớp mắt một cái rồi nói: “Em đi ăn cơm đi.”
“Cảm ơn hùng chủ.” Tịch Án đứng dậy, đi qua một bên, trùng cái không cần
thưởng thức đồ ăn ngon, tất cả chúng đều được chuẩn bị cho hùng tử tôn
quý. Y lấy một lọ dịch dinh dưỡng từ trong không gian chứa đồ lạnh ra,
dịch dinh dưỡng mà trùng cái dùng trong suốt như nước khác hoàn toàn so
với loại đặc chế riêng cho trùng đực. Uống xong một lọ thì vị đắng cũng
tràn ra trong miệng nhưng đối với trùng cái mạnh mẽ thì chút đắng này
chẳng có gì đáng nói.
Bạch Chung nhìn về phía Tịch Án đang uống dịch dinh dưỡng rồi lại nhìn đi chỗ khác.
Nhưng mà, ở một góc khuất mà anh nhìn không thấy, Tịch Án đã nở một nụ cười nhẹ.
Chờ đối phương uống dịch dinh dưỡng xong rồi về lại chỗ cũ, Bạch Chung mới từ từ nói: “Kỳ mẫn cảm của em sắp đến rồi.”
Đây là một câu khẳng định, anh có thể cảm nhận được các sợi tinh thần lực
nhộn nhạo của đối phương đặc biệt là sau vụ chiều nay thì mấy sợi tinh
thần lực này càng thêm ngo ngoe rục rịch muốn liên kết với sợi tinh thần lực của anh nhưng bọn chúng đã bị chủ nhân kiềm chế rất tốt.
“Đúng vậy, hùng chủ.”
“Em muốn giải quyết như thế nào?”
“Thưa hùng chủ, ngài có thể đánh dấu em không?”
Sau khi một con trùng cái bị trùng đực đánh dấu thì từ đó về sau kỳ mẫn cảm của con trùng cái này chỉ có thể được an ủi bởi con trùng đực kia,
trùng đực có thể hoàn toàn khống chế trùng cái trong lòng bàn tay hơn
nữa nếu như trùng cái rời khỏi trùng đực này thì sẽ bị kỳ mẫn cảm hành
hạ đến chết.
Loại đánh dấu này chính là cả đời, không thể nào thay đổi được.
“Có thể.”
Thật ra chỉ dùng tinh thần lực của trùng đực trấn an thôi cũng được, đánh
dấu sẽ đại diện cho mối liên kết của hai trùng càng thêm bền chặt, toàn
bộ tâm hồn và thể xác của trùng cái sẽ hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của
hùng chủ. Sự ràng buộc này làm Tịch Án vô cùng hưng phấn.
Bạch Chung cũng không để ý việc phát sinh quan hệ tình dục với trùng lập khế ước mà anh cảm thấy hài lòng nên đã đồng ý.
Sau khi nói về kỳ mẫn cảm xong thì Bạch Chung mới nhớ ra một chuyện quan trọng khác: “Tôi muốn đi học.”
Để tránh làm mất đi sự cân bằng của thế giới thì quy tắc của thế giới này
đã xây cho anh một thân phận có chút hướng nội và cũng không được đi
học, cả năm không bao giờ ra ngoài. Cũng may là sau khi Bạch Chung đến
đây cũng không thích nói chuyện nên không có trùng nào nhận ra điều bất
thường.
Tịch Án nghe được điều này có chút bất ngờ, một lát sau y đã nghĩ ra cách: “Ngày mai, em sẽ sắp xếp cho ngài. Không biết ngài
muốn học ngành nào?”
“Cơ giáp.”
Trước giờ chưa từng có
trùng đực nào đi học cơ giáp nhưng Tịch Án nghe ngài ấy nói xong lại cảm thấy không bất ngờ lắm. Dù sao thì ngài ấy chính là Bạch Chung, Bạch
Chung muốn làm cái gì thì chắc chắn sẽ làm được, không hiểu sao nhưng
Tịch Án có một niềm tin mù quáng như vậy.
Tuy rằng y rất khó
chịu khi để hùng chủ ở chung với một đám trùng cái làm hùng chủ đi cùng
một đám trùng cái nhưng y vẫn cố gắng tìm trường đào tạo về cơ giáp tốt
nhất cho hùng chủ của mình. Đương nhiên chuyện y âm thầm quyết định thu
xếp xong việc ở quân đội sẽ đi làm giáo sư danh dự thì là chuyện không
cần nói đến.