Tôi Chăn Nuôi Cả Thiên Đình
Đường Nguyên lập tức nhớ đến một việc còn quan trọng hơn vừa bị lãng quên: "Tại sao tôi bị trừ lương?"
"Đoán xem?" Trương Sở đầu bên kia không kiên nhẫn ngáp một cái, "Đoán xem mình phạm phải lỗi gì nào?"
Phạm lỗi à...
"Tôi chỉ là thuê thêm một căn phòng, lắp thêm một cái giường phụ thôi---- từ từ-----"
Tất cả những điểm khiến hắn ta có cảm giác kì lạ trong quá khứ bỗng chốc
xâu chuỗi lại với nhau, vừa mới gặp nhau đối phương đã khóa chặt eo của
Sở Từ, trăm phương ngàn kế quyết tâm phải ngủ chung giường với Sở Từ,
còn có ánh mắt khiến hắn ta rét lạnh...
Đường Nguyên không nói
được câu nào, bất giác muốn bứt tóc mình như gà, mặt mày rối tinh rối
mù. Một lúc sau, hắn ta cố lắm mới nói được một câu từ cổ họng: "Hai
người bọn họ là anh em!"
"Không phải anh em ruột!" Khác với vẻ
thất thố của hắn ta, Trương Sở vẫn luôn bình tĩnh, giọng nói cũng không
phập phồng: "Tôi nói anh biết chuyện này là vì anh là quản lý của Tiểu
Từ. Sau này, chuyện của hai bọn họ anh đừng nhúng tay vào, nếu ông chủ
muốn biết cái gì thứ cứ nói."
Đường Nguyên nuốt một ngụm nước
bọt. Nghe lời nói của đối phương, trong lòng bất giác dâng lên một chút
hâm mộ: "Chị Trương đúng là là tiền bối, có thể bình tĩnh đến như thế.
Sao có thể giống tôi, vừa nghe đã luống cuống tay chân, xem ra sau này
vẫn còn nhiều điều cần phải học hỏi từ chị Trương."
.... Ha ha.
.... Trương Sở nghĩ thầm trong lòng, lúc cô vừa mới biết chuyện này, sợ tới mức té xỉu tại chỗ, bẻ gãy ngón tay út.
- ---
Sau khi biết được tính toán của đối phương, Đường Nguyên vốn tưởng rằng
mình có thể an tâm, nhưng rồi hắn ta nhận ra mình quá ngây thơ. ngôn tình hay
Nói đùa à! Tiểu Tử nhà hắn ta ngủ chung một giường với một kẻ có mưu đồ bất chính, cái cảm giác như con trai mình đau trứng nuôi nấng đột nhiên có
một thằng xấu bắt cóc, sao hắn ta có thể ngủ ngon cho được!
Đường Nguyên lăn lộn trên giường suốt một đêm, trong đầu toàn là tình huống
bất lương, miễn cưỡng đè nén ý muốn gõ cửa phòng hai người ra khỏi đầu.
Trời vừa rạng sáng, hắn ta lập tức nóng lòng chạy đến phòng Sở Từ gõ
cửa.
Gõ vài ba lần, cửa phòng mở ra. Người đứng trước cửa thân
hình cao lớn, vai rộng eo hẹp, mặt mày mang theo ý vị lạnh lùng sắc bén
quét thẳng tới.
Hai chân Đường Nguyên nhất thời mềm nhũn, lập tức teo gan nói: "Ông... ông chủ."
Tần Lục thản nhiên ừ một cái, lưng thẳng tắp, giữa lông mày hiện lên một
đám mây đen u ám trì trệ. Lúc hắn lạnh lùng như vậy, đường nét quai hàm
sắc bén rõ ràng, khí thế kinh người, làm gì còn bộ dáng làm nũng Sở Từ
tối hôm qua?
"Đến làm gì?"
Đường Nguyên nuốt nước bọt, cẩn thận nói: "Đến gọi Tiểu Từ rời giường."
Hắn ta cúi đầu như con chim cút đi theo Tần Lục vào phòng, chỉ vài bước
ngắn ngủi, hắn ta nghi ngờ ông chủ của mình có thể thay đổi tính tình.
Có phải cùng một người hắn ta nhìn thấy đêm qua không vậy?
Trong phòng chỉ có một giường đơn, Đương Nguyên vô thức khóa chặt ánh mắt
trên giường, kiểm tra từng li từng tí xem thử có dấu vết nào khả nghi
hay không. Cũng may khăn trải giường sạch sẽ như mới, mềm mềm xù xù như
mây, không nhìn ra được gì. Sở Từ chìm sâu trong chăn đệm, chỉ có một
bàn tay trắng nõn buông xuống mép giường.