Thứ tự các cặp đấu trong cuộc thi Vua tân binh dựa trên xếp hạng điểm
trong giải đấu tân binh trước đó. Vì vậy, hai người được ba trăm điểm là Thẩm Kình Vũ và Từ Lực Cường được xếp vào trận đấu cuối cùng.
Thẩm Kình Vũ chờ ở hậu trường, nghe thấy thông báo cặp đấu thứ sáu ra sân
rồi bắt đầu làm nóng người. Khi anh khởi động xong cũng là lúc nhân viên vọt vào: “Nhanh lên, cặp thứ bảy kết thúc, đến lượt cậu ra sân rồi!”
Thẩm Kình Vũ và Tả Phong Duệ cùng bước ra, đi vào nhà thi đấu. Trong khoảnh
khắc anh xuất hiện, anh lập tức bị bao vây bởi tiếng hò reo vang dội.
“Aaaaa Thẩm Kình Vũ!!”
“Anh Vũ em yêu anh!!”
Thẩm Kình Vũ đảo mắt quanh nhà thi đấu, nhận ra hôm nay cả hội trường gần
như không còn chỗ ngồi. Anh nhanh chóng nhìn thấy vị trí của Lý Vinh
Quang, cười vẫy tay với vị huấn luyện viên già.
“Bố ơi, anh Vũ chào chúng ta kìa!” Lý Niên phấn khích nắm tay Lý Vinh Quang, vẫy tay với Thẩm Kình Vũ.
Trên khuôn mặt của Lý Vinh Quang là nụ cười tự hào, giơ cả cánh tay không
được con gái nắm lên, vẫy cả hai với Thẩm Kình Vũ, phấn khích như một
đứa trẻ to xác.
Sau khi chào hỏi với Thẩm Kình Vũ, Lý Vinh Quang
lại liếc mắt về phía Hứa Ứng ngồi – sau khi vào nhà thi đấu, điều đầu
tiên ông làm là tìm kiếm chỗ ngồi của cậu ta khắp nơi. Ông có phần lo
lắng Thẩm Kình Vũ sẽ phản ứng như thế nào khi thấy cậu ta.
Nhưng
nhà thi đấu rất lớn, trừ lúc chào hỏi với Lý Vinh Quang, Thẩm Kình Vũ
không chú ý đến khán giả nào khác, đảo mắt quanh một vòng thật nhanh rồi dời đi.
Thẩm Kình Vũ và Tả Phong Duệ bước tới bên lồng đấu, tiến hành việc chuẩn bị.
“Lát nữa nhớ giữ thể lực.” Tả Phong Duệ vừa giúp anh đeo găng đấm bốc, vừa
dặn dò những lời cuối cùng. “Nhất định phải kiểm soát nhịp độ, đừng để
bị cuốn theo đối phương.”
Thẩm Kình Vũ cảm nhận độ chặt của găng tay, gật đầu: “Tôi hiểu.”
Sau khi thảo luận, đội huấn luyện viên đã đưa ra một chiến thuật tương đối
bảo thủ cho Thẩm Kình Vũ để anh có thể đánh được cả năm hiệp. Vua tân
binh là trận đấu không cần quan tâm đến điểm tích lũy, không cần biết
thắng bằng cách nào, chỉ cần thắng là có thể vào vòng bỏ phiếu. Vì vậy,
tranh thủ được thêm điểm trong trận đấu cũng là một chiến lược hiệu quả.
Trọng tài ra hiệu, Thẩm Kình Vũ và Từ Lực Cường lần lượt rời khỏi chỗ huấn luyện viên để vào lồng đấu.
Cùng lúc ấy, bình luận viên bên ngoài cũng bắt đầu giải thích trận đấu cuối cùng của ngày.
“Được rồi, như mọi người đang thấy, hai tuyển thủ cuối cùng của ngày hôm nay
đã vào lồng, chẳng mấy chốc trận đấu sẽ bắt đầu! Có lẽ mọi người đã khá
quen với tuyển thủ Thẩm Kình Vũ, cậu ấy hiện là tuyển thủ nổi tiếng
nhất, tôi tin rằng chỉ cần thắng trận đấu này, cậu ấy không phải lo việc bỏ phiếu “Vua tân binh” nữa.”
Vì trận đấu hôm nay tương đối quan trọng nên nền tảng livestream không dùng La Thượng Võ mà mời một bình
luận viên chuyên nghiệp tên Tống Tuyền. Là người chuyên nghiệp, tất
nhiên Tống Tuyền không có tình cảm cá nhân quá mãnh liệt như La Thượng
Võ, nói xong về khả năng chiến thắng của Thẩm Kình Vũ bèn chuyển sang
tuyển thủ khác.
“Đương nhiên, nếu chẳng may Thẩm Kình Vũ thua,
vậy tuyển thủ Từ Lực Cường đánh bại cậu ta sẽ trở thành tiêu điểm của cả hội trường! Nói cách khác, vị “Vua tân binh” thật sự có thể được quyết
định trong trận đấu này! Kết quả cuối cùng sẽ thế nào đây? Không để
chúng ta đợi nữa… Trọng tài thổi còi, trận đấu bắt đầu!”
Thẩm Kình Vũ và Từ Lực Cường bước tới giữa lồng đầu, quan sát, thăm dò lẫn nhau.
Người tấn công đầu tiên là Từ Lực Cường, gã liên tục chọc để quấy rối Thẩm
Kình Vũ. Song Thẩm Kình Vũ còn hành động nhiều hơn đối phương, khi Từ
Lực Cường tiến vào phạm vi tấn công của anh, anh lập tức đá hai cú, lần
lượt hai bên trái phải về phía chân trước của Từ Lực Cường.
Cú đá đầu tiên của anh quá nhanh, Từ Lực Cường không kịp né nên bị thương rất nặng. Còn cú đá thứ hai gã đã có sự đề phòng bèn nghiêng người né
tránh, cuối cùng bị Thẩm Kình Vũ đá trúng đùi trái – nơi ấy thịt nhiều,
khả năng chịu đòn cũng mạnh.
Bị đá trúng hai chân nhưng Từ Lực
Cường không tỏ vẻ gì, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, tiếp tục di
chuyển quanh người Thẩm Kình Vũ.
Thẩm Kình Vũ ghi nhớ lời dặn của Tả Phong Duệ, cũng không sốt rột. Trận này chủ yếu phòng ngự phản công, anh chờ Từ Lực Cường tiến lên lần nữa.
Đối phương nhanh chóng áp sát.
Lần này Từ Lực Cường không hề đến gần để thăm dò mà đột ngột nhảy lên trước nhằm rút ngắn khoảng cách giữa hai người, sau đó vung nắm đấm hướng về
mặt Thẩm Kình Vũ. Tiếc rằng tốc độ phản ứng của anh không hề chậm, ngửa
về sau một cái là có thể dễ dàng né được cú đấm của đối phương, đồng
thời quét chân một lần nữa, mục tiêu lại là chân trước của Từ Lực Cường.
“Ái chà!” Bình luận viên mới Tống Tuyền không nhịn được câu cảm thán.
“Không thể không nói, chiều cao 1m84 của Thẩm Kình Vũ thật sự chiếm rất
nhiều ưu thế ở hạng cân nhẹ. Đối thủ rất khó tấn công cậu ta nhưng cũng
khó để tránh khỏi sự công kích của cậu ta, cảm giác tuyển thủ Từ Lực
Cường đang đánh vô cùng khó chịu…”
Rồi phân tích tiếp: “Thẩm Kình Vũ liên tục tấn công chân trước của đối thủ, chiến thuật của cậu ta là
làm yếu đi khả năng di chuyển của đối thủ ư?” Để phòng việc mình nói
sai, Tống Tuyền nhanh chóng bổ sung thêm một câu. “Chẳng qua trước mắt
mọi chuyện còn chưa rõ ràng, tôi chỉ nghĩ có khả năng này. Mọi người có
thể chú ý một chút xem có phải vậy hay không.”
Khán giả trong
phòng livestream đã quen với phong cách tự cho là đúng rồi liên tục bị
vả mặt của La Thượng Võ, đột ngột chuyển thành người cẩn thận như Tống
Tuyền, bình luận toàn tiếng cười nhạo.
“Hahahahahaha cảm nhận được ham muốn sống sót của bình luận viên, rất cẩn thận đấy.”
“Có phải bình luận viên mới đã học đủ từ bình luận viên La, không dám lập flag linh tinh nữa à?”
“Có sao nói vậy, bình luận viên mới chuyên nghiệp hơn La Thượng Võ nhiều! Ủng hộ anh bình luận!”
Thật ra Tống Tuyền phân tích không sai, đúng là Thẩm Kình Vũ chọn chiến
thuật tương tự khi đối phó với Lục Thanh Viễn khi trước, chủ yếu “chăm
sóc” chân trước của Từ Lực Cường – dù thế đứng của gã không rộng như Lục Thanh Viễn, nhưng là một võ sĩ quyền anh, gã không quá quen với các cú
đá, có thể thấy động tác né chân luôn chậm hơn nửa nhịp.
Sau khi
đá trúng vài cú, trong lòng Thẩm Kình Vũ càng xác định: Chiến thuật của
mình có hiệu quả, nhưng cần tranh thủ vô hiệu hoá chân trước của Từ Lực
Cường thật nhanh.
Từ Lực Cường chợt “A” một tiếng rồi cười.
Thẩm Kình Vũ không biết cậu ta cười gì, không quá để tâm, tiếp tục chờ đối thủ tấn công lần tiếp theo.
Chẳng bao lâu sau, Từ Lực Cường áp sát lần thứ ba.
“AAAA!” Tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp nhà thi đấu, vì nhịp điệu trên võ đài đột nhiên tăng tốc, nhịp tim mọi người đều nhanh lên.
Chỉ thấy
Từ Lực Cường đong đưa, tránh được cú đấm của Thẩm Kình Vũ để kiểm soát
khoảng cách. Nhưng gã chưa kịp đánh Thẩm Kình Vũ, Thẩm Kình Vũ đã chào
hỏi gã bằng một loạt đòn.
Hai người ra tay quá nhanh làm người xem hoa cả mắt, rốt cuộc quyền nào
trúng quyền nào hụt chẳng thấy rõ, nhưng có thể nhìn được Thẩm Kình Vũ
đang chiếm thế thượng phong nhờ chiều cao của mình.
Từ Lực Cường tung ra hai nắm đấm, gần như đều sượt qua mặt Thẩm Kình Vũ. Gã lại bị
đá một cú vào chân, vốn tưởng đến phiên mình tấn công, không ngờ Thẩm
Kình Vũ lợi dụng quán tính xoay của cơ thể để quét thêm một cú vô cùng
đẹp mắt nữa, thẳng thừng bỏ qua phần giữa để đánh trúng vào cằm!
“Ồ!” Lần này, ngay cả Tống Tuyền ngồi ở ghế bình luận viên cũng kêu lên đầy kích động.
Ông mở miệng, không kịp giải thích chi tiết từng chiêu nên đành nhặt nhạnh
trọng điểm: “Chuỗi tấn công của Thẩm Kình Vũ quá lưu loát! Đối thủ không thể tránh được! Cú đá ở sau vô cùng mạnh, Từ Lực Cường cũng bị đẩy lùi
rồi!… Nhưng cậu ta vẫn đứng vững, không hề ngã xuống!!”
Trong hội trường là tiếng hét vang dội, có người thậm chí còn lấy tay che cằm
theo bản năng, dường như bản thân vừa trúng một đòn, hàm đau ê ẩm. Nhưng người thật sự bị thương là Từ Lực Cường như thể người ngoài, sau khi
đứng vững thì sờ cằm của mình, cười một tiếng.
“Haha.”
Lần này Thẩm Kình Vũ nghe thấy rõ ràng, đúng là Từ Lực Cường đang cười.
“Nắm đấm của mày chỉ có bấy nhiêu sức thôi?” Cười chưa đủ, Từ Lực Cường còn
ném ra một câu khinh bỉ. “Vậy mày không thể đánh bại tao đâu.”
Thẩm Kình Vũ cau mày.
Anh biết Từ Lực Cường cố tình nói vậy để mình nghe thấy, đây là chiến thuật của gã để làm loạn tâm lý của anh. Vì vậy, anh duỗi tay về phía Từ Lực
Cường rồi ngoắc tay khiêu khích, ra hiệu Từ Lực Cường có giỏi thì tấn
công.
Tả Phong Duệ ở ngoài lồng bất giác nhíu mày.
Chẳng biết động tác khiêu khích của Thẩm Kình Vũ có tác dụng hay Từ Lực Cường vốn có dự định đánh tiếp, gã nhanh chóng ép tới.
— Rồi lại bị Thẩm Kình Vũ đẩy lùi.
Không ai biết hai người trên võ đài đang nghĩ gì, nhưng ở lập trường của khán giả, mọi người có cảm nhận cực kỳ rõ ràng.
Trên khán đài dần có tiếng bàn luận sôi nổi.
“Sao mình cảm thấy trình độ của Từ Lực Cường không ổn thế?” Một cô gái nhỏ
giọng nói với bạn. “Anh ta cứ bị anh Vũ đánh suốt, hoàn toàn không có
khả năng đáp trả, còn chẳng bằng hai đối thủ trước kia của anh Vũ nữa.”
Bạn của cô gật đầu đồng ý: “Mình cũng thấy vậy. Không phải mọi người bảo
anh ta có 300 điểm như anh vũ, đánh bại hai đối thủ để vượt qua vòng
sao? Có phải mấy đối thủ trước kia yếu quá không?”
Cô gái nhún vai: “Không hiểu nổi.”
Không riêng những người ở hiện trường bàn luận sôi nổi về Từ Lực Cường, trong phòng livestream cùng toàn lời chỉ trích.
“Cái cậu họ Từ này trông yếu thế…”
“Sao có cảm giác cậu ta cứ đưa mạng thế? Tấn công là bị đánh, cứ lên là lùi lại.”
“Rốt cuộc người này qua vòng thế nào? Có phải trước kia cậu ta quá may mắn, đụng phải hai đối thủ còn yếu hơn không?”
“Không đáng tiền vé!”
Tống Tuyền theo dõi bình luận của dân mạng, yên lặng đồng cảm với Từ Lực Cường.
Thật ra ông ta có thể đoán được chiến thuật của Từ Lực Cường, hay nói cách
khác, Từ Lực Cường đụng phải đối thủ mạnh như Thẩm Kình Vũ gần như không có chiến thuật nào khác.
— Nói một cách đơn giản là ỷ vào khả
năng chịu đòn của mình để tiêu hao sức lực của Thẩm Kình Vũ, dù sao Từ
Lực Cường không chỉ có khả năng kháng đòn là năng lực trời ban mà còn vô cùng bền bỉ. Hai hiệp đầu tiên không thể nhìn được điều gì, sau đó gã
mới có thể thể hiện.
Nhưng dù thế nào, đúng là phong cách đánh
của Từ Lực Cường không hề thu hút người hâm mộ. Dù sao mọi người đều
thích tranh tài kịch liệt, những tuyển thủ dùng sức bền làm ưu thế xem
hơi bực bội…
Tống Tuyền nhìn những bình luận lướt qua, nghĩ thầm: Kể cả trận chiến này Từ Lực Cường thắng được Thẩm Kình Vũ thì cũng
không có nhiều khả năng cạnh tranh danh hiệu “Vua tân binh”…
Không lâu sau, tiếng chuông vang lên, hiệp một kết thúc.
Hai tay đấm trở về cạnh lồng, đội ngũ của Từ Lực Cường lập tức đem túi đá
chườm lên vết thương của gã – như vậy có thể giảm bớt cảm giác đau đớn.
Mà ở bên kia, đội của Thẩm Kình Vũ cũng dùng túi chườm đá áp lên trước
ngực và sau lưng của anh – việc này nhằm giúp anh nhanh chóng hồi phục
thể lực.
Tả Phong Duệ nghiêm mặt hỏi Thẩm Kình Vũ: “Cậu cảm thấy mình có thể kiểm soát nhịp đấu được không?”
Thẩm Kình Vũ im lặng vài giây, lắc đầu: “Không được, rất khó.”
Hiệp một, anh đánh ra rất nhiều đòn trúng đích, đồng thời áp chế được đối
thủ, nhìn qua thì hoàn hảo nhưng thật ra đã đi ngược lại với dự tính ban đầu.
— Không phải anh không muốn tuân theo chiến lược đội huấn
luyện viên đề ra cho mình, mà từ bắt đầu đã khó để làm theo. Để tiết
kiệm thể tực, anh vẫn đánh theo lối phòng ngự phản công, điều này có
nghĩa mọi đòn tấn công đều do Từ Lực Cường khơi mào. Vốn anh nên lợi
dụng đòn tấn công của mình để làm yếu đi khả năng của Từ Lực Cường, làm
gã chậm hơn rồi kiểm soát đối phương. Nhưng khả năng chịu đòn của Từ Lực Cường mạnh hơn anh tưởng tượng! Trúng đòn mạnh, gã không chỉ đứng vững
mà chưa đến vài giây đã có thể nhào lên tiếp, anh phải làm thế nào bây
giờ?
Tả Phong Duệ hiểu được sự khó xử của anh, không trách cứ, chỉ nói: “Đừng có gấp, cố gắng kiểm soát.”
Thẩm Kình Vũ gật đầu. Dường như cũng chỉ có thể làm vậy.
Thời gian nghỉ ngơi giữa trận rất ngắn, tiếng chuông nhanh chóng vang lên,
đội ngũ hai bên rút lui để hai tuyển thủ trở lại võ đài.