Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức

Chương 69


trướctiếp

Tối hôm ấy, Kỷ Cẩm đi cùng Thẩm Kình Vũ đến bệnh viện.

“Người nhà nói lời vĩnh biệt đi.” Bác sĩ nói. Sau khi từ biệt, thi hài sẽ bị chuyển đi.

Thẩm Kình Vũ yên lặng đứng bên giường bệnh, thở ra một hơi thật dài.

Dù anh nghĩ về Thẩm Vọng như thế nào, nghĩa tử là nghĩa tận, đến đây mọi thứ đã kết thúc cả rồi.

Một lát sau, anh gật đầu để nhân viên tiến lên, đắp vải trắng lên mặt Thẩm Vọng rồi đẩy ông ra ngoài.

Người qua đời khi điều trị tại bệnh viện có thể giao thẳng đến nhà hỏa táng trong viện. Kỷ Cẩm biết Thẩm Kình Vũ còn trận đấu, sợ anh bị ảnh hưởng vì chuyện này nên hỏi nhân viên công tác về quy trình xử lý một cách nghiêm túc. Cậu lo bản thân dễ quên nên vừa nghe vừa dùng điện thoại ghi âm lại.

Xử lý thủ tục bệnh viện xong xuôi, Kỷ Cẩm nói với Thẩm Kình Vũ: “Chúng ta về thôi.”

Anh gật đầu: “Đi thôi.”

Suốt quãng đường lái xe về, Thẩm Kình Vũ vẫn luôn yên lặng, Kỷ Cẩm cũng không quấy rầy anh. Xe dừng đèn đỏ, Thẩm Kình Vũ chống tay đỡ trán, động tác của anh rất nhanh nhưng Kỷ Cẩm vẫn nhận ra giọt nước mắt anh lén lau đi.

Thẩm Vọng chưa từng làm tròn trách nhiệm nuôi dưỡng anh, ông ta chỉ mang lại đau khổ và bóng ma, mà anh cũng không có chút tình cảm nào đối với ông. Nhưng khi thật sự chia lìa, anh không hề lạnh nhạt như mình tưởng. Anh vẫn đau khổ, vẫn cảm thấy tủi thân.

Kỷ Cẩm không nói gì, giật một tờ khăn giấy đưa cho anh.

Thẩm Kình Vũ nhìn tờ giấy, sững sờ vài giây rồi bỗng lấy hai tay che mặt như đang tan vỡ, bả vai căng chặt hạ dần xuống.

Đèn giao thông chuyển xanh, Thẩm Kình Vũ nhanh chóng dùng giấy lau khô mắt để tránh ảnh hưởng đến tầm nhìn. Anh cười: “A Cẩm, anh hơi buồn. Em hát một bài an ủi anh đi.”

“Anh muốn nghe bài nào?”

“Bài nào cũng được, chỉ cần em hát.”

Kỷ Cẩm nghĩ một lúc, bắt đầu ngâm nga.

“Tôi chạy băng băng về phía trước/

Đến nơi theo đuổi giấc mộng của tôi/

Dù mây đen bao phủ mọi phương/

Con đường đầy những vũng bùn và gai nhọn/

Tôi vẫn chạy về phía trước/

Từng bước, từng bước lưu lại dấu chân của tôi…”

Giọng cậu rất nhẹ nhàng, cất lời hát dịu dàng vô cùng, khi cậu hát xong xe đã về đến gara.

Sau khi lên tầng, Thẩm Kình Vũ ôm lấy Kỷ Cẩm, vành tai chạm vào nhau: “A Cẩm, cảm ơn em, anh đã thấy tốt hơn rồi.”

Kỷ Cẩm chưa yên tâm lắm, hỏi: “Thật không?” Cậu muốn làm cho Thẩm Kình Vũ nhiều điều hơn, nhưng cậu không biết mình có thể làm gì.

“Thật đấy.” Thẩm Kình Vũ vuốt ve khuôn mặt cậu. “Âm nhạc của em có thể tiếp thêm sức mạnh cho anh.”

Kỷ Cẩm khẽ sững lại.

Thẩm Kình Vũ nhẹ giọng thì thầm: “A Cẩm, sau này anh không còn người thân nữa…”

Anh còn chưa kịp nói mình chỉ còn đối phương và Đại Mao thôi, Kỷ Cẩm đã cao giọng: “Ai nói anh không có? Em thì không phải à? Còn Thẩm Đại Mao nữa, anh đã đặt cho nó cái tên chướng tai như thế mà không định chịu trách nhiệm chắc?”

Thẩm Đại Mao đang nằm trên sofa liếm lông, nghe thấy tên mình bèn ngẩng đầu với vẻ vô tội.

Thẩm Kình Vũ bật cười. Cái tên này… không chướng tai đến vậy mà?

Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt của Kỷ Cẩm. Đôi mắt trong vắt của đối phương phản chiếu lại hình bóng của anh, mọi thứ xung quanh dường như mờ đi, chỉ còn bóng hình của mình anh.

“A Cẩm…” Anh bước lên trước, hôn lên mí mắt Kỷ Cẩm. “Anh muốn đồng hành với em cả đời…”

Kỷ Cẩm chôn mặt vào hõm vai anh, nói nhỏ: “Đương nhiên rồi, chắc chắn có thể mà!”

Hai ngày sau, Thẩm Kình Vũ tham gia hoạt động khai báo cân nặng, Kỷ Cẩm gọi Túc An đi cùng đến nhà tang lễ để làm thủ tục cho Thẩm Vọng.

Lái xe đến nhà tang lễ, Túc An hỏi trêu: “Em đã bắt đầu thay người ta xử lý hậu sự rồi cơ đấy, con rể hay con dâu đây?”

Kỷ Cẩm nhấc chân: “Người yêu thôi.”

Túc An nhướn mày: “Ồ? Không phải bạn nam mà là người yêu à? Thừa nhận rồi?”

Cô còn định trêu Kỷ Cẩm thêm vài câu nhưng đối phương đã lườm cô, hỏi lại vô cùng ngay thẳng: “Hâm mộ à?”

Túc An: “…”

Vốn cô không hề nghĩ theo hướng ấy, nhưng Kỷ Cẩm vừa nói cô lại cảm thấy hâm mộ thật. Cô không hề thiếu bạn trai, song đều chia tay sau khi hẹn hò không quá nửa năm. Trái lại, Kỷ Cẩm mới yêu đương lần đầu tiên trong suốt hai mươi tư năm mà mối quan hệ ngày càng bền chặt, ngay cả cô cũng có thể cảm nhận được sự ràng buộc và bao dung giữa hai người…

Má! Túc An xót xa trong lòng, muốn trách thì phải trách mấy tên đẹp trai đi chơi gay hết cả. Như Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ, thế giới lập tức mất đi hai người đẹp trai, chẳng phải báo hại người khác không thể tìm được đối tượng nào ưng ý sao?

Lái đến nhà tang lễ, hai người bèn đi làm thủ tục.

Xử lý hậu sự thật ra không quá phức tạp. Cả đời Thẩm Vọng làm việc không đàng hoàng, vay tiền lêu lổng khắp nơi, bạn bè xung quanh đã xa lánh từ lâu, có lẽ lễ truy điệu cũng chẳng mấy ai đến nên không phải tổ chức luôn. Thẩm Kình Vũ đã mua xong mộ, thi thể được hỏa táng rồi đem đi mai táng luôn.

Túc An muốn đi một mình nhưng Kỷ Cẩm sợ cô không làm được, cuối cùng vẫn đi lấy cùng cô.

Hai người đội mũ, đeo khẩu trang đi vào nhà tang lễ. Người phụ trách thủ tục là một cô gái trẻ, cô nhìn lướt qua Kỷ Cẩm rồi chợt ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn lại đối phương. Cô cảm thấy Kỷ Cẩm trông rất quen, giống một ngôi sao nào đó.


trướctiếp