Thẩm Kình Vũ vừa phấn khởi vừa lo lắng chạy về nhà. Anh nóng lòng
muốn báo tin chiến thắng cho Kỷ Cẩm, song lại lo cho sức khỏe của cậu
khi mình không ở bên.
Về tới nhà, anh thấy phòng Kỷ Cẩm sáng đèn nhưng không hề có người.
“A Cẩm?” Anh vừa gọi tên Kỷ Cẩm vừa chạy ra ngoài, thấy cửa phòng đàn đang đóng bèn mở nó ra.
Bước vào trong, Thẩm Kình Vũ thở phào nhẹ nhõm – Kỷ Cẩm đang trong phòng,
song cậu không hề tập đàn hay viết bài hát. Cậu ôm hai chân ngồi trên
ghế, ngẩn người nhìn vào màn hình máy tính tối đen.
Thẩm Kình Vũ
bước lên, thấy Kỷ Cẩm đang co ro ôm gối như một con vật nhỏ cô độc thì
trái tim như bị thít chặt lại. Mà khi anh tới gần mới thấy mắt cậu đỏ
bừng, hẳn vừa khóc một trận. Trong giai đoạn trầm cảm Kỷ Cẩm sẽ trở nên
vô cùng yếu đuối, thậm chí đôi lúc chẳng cần lý do nào cũng có thể chảy
nước mắt.
Thẩm Kình Vũ đau lòng khôn xiết, vội ôm lấy cậu, hôn lên thái dương và gò má để an ủi người yêu.
Nhưng Kỷ Cẩm xoay người, tránh khỏi cái hôn của anh.
Kỷ Cẩm không trả lời, chỉ đẩy tay anh ra như không muốn cho anh đụng vào người.
Thẩm Kình Vũ càng ngạc nhiên hơn: Kỷ Cẩm rất ít khi tỏ ra chống cự anh như thế. Cậu đang giận dỗi anh à? Vì sao?
“A Cẩm?” Thẩm Kình Vũ ngồi xuống bên ghế, cười dịu dàng. “Sao vậy? Em không vui à?”
Kỷ Cẩm chỉ liếc về phía anh rồi lại rời mắt đi. Hai người giằng co một lúc, Kỷ Cẩm nhảy khỏi ghế đi ra ngoài.
Thẩm Kình Vũ vội bước theo.
Kỷ Cẩm đi thẳng về phòng mình rồi nằm nhoài xuống giường. Thẩm Kình Vũ
cũng ngồi xuống bên giường, nhìn cậu với ánh mắt quan tâm. Kỷ Cẩm bị anh nhìn chằm chằm như vậy, bèn quay lưng lại về phía đối phương.
“Em mệt.” Cậu nói một cách lạnh lùng. “Không muốn nói chuyện, để em một mình đi.”
Thẩm Kình Vũ sững người, yên lặng hẳn lại.
Một lát sau, Kỷ Cẩm nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, anh rời khỏi phòng rồi.
Cậu kéo chăn thật cao, che kín đầu mình.
Hai ngày nay, vừa nghĩ đến chuyện Thẩm Kình Vũ muốn đi thi đấu là cậu lại
mắc kẹt trong sự lo âu chẳng thể dứt ra nổi. Cậu đã xem một vài video
thi đấu đối kháng trên mạng, mỗi lần thấy bên thua bị đánh đến mức máu
me đầy mặt, ngã sõng soài dưới đất lại không nhịn được suy nghĩ, nếu
người ngã ở kia là Thẩm Kình Vũ thì sao? Cậu phải làm gì bây giờ?
Cậu đã cố hết sức để kiềm chế, cậu không hề muốn cãi nhau với Thẩm Kình Vũ, song càng kiềm nén thì càng sợ hãi. Sáng hôm nay cậu tỉnh từ khi trời
còn chưa sáng, nhưng cậu không muốn đi xem giải đấu, càng không muốn anh đi một chút nào! Ban đầu cậu chỉ định vờ ngủ trên giường, mong Thẩm
Kình Vũ sẽ ở lại chăm sóc cho mình, mà càng nằm tâm trạng càng đi xuống. Đến khi Thẩm Kình Vũ rời khỏi, cậu nghe tiếng thang máy đóng lại mà như nuốt phải mấy lưỡi dao, sắc đến mức lục phủ ngũ tạng của cậu đều đau!
Cậu bật dậy đi lòng vòng trong phòng, khóc một lúc, ngây ra một hồi. Cậu đã thay quần áo muốn ra ngoài tìm anh, song đi đến cửa lại quay về phòng.
Cả ngày hôm nay, gần như cậu chỉ khóc và tự đấu tranh với bản thân. Dù
biết mình đang cố tình gây sự, cậu vẫn không nhịn được giận lẫy sang
Thẩm Kình Vũ: Tại sao phải thi đấu? Tại sao không thể ở lại chăm sóc cậu cơ chứ!
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, cậu nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Kình Vũ trở lại.
Kỷ Cẩm cảm giác chiếc giường lún xuống một chút, chăn của mình được nhấc
lên để một cơ thể ấm áp chui vào bên trong. Cậu ngửi thấy mùi sữa tắm,
hóa ra anh vừa đi tắm.
Một thế lực trong đầu giục cậu quay lại ôm chặt lấy Thẩm Kình Vũ rồi kiểm tra xem anh có bị thương trong trận đấu
hay không. Một thế lực khác lại bảo cậu giận dỗi tiếp đi, người phía sau vốn chẳng biết hôm nay cậu khó chịu thế nào mà!
Kỷ Cẩm dời về
góc giường muốn tránh khỏi anh, Thẩm Kình Vũ cũng nhích gần lại như thể
đang so tài với cậu. Đến khi Kỷ Cẩm tiến đến mép giường, sắp ngã xuống
đất thì anh mới vươn tay ra để ôm cậu vào lòng.
“Buông ra.” Kỷ Cẩm giãy dụa.
“Không.”
“Thả em ra!”
“Không thả!” Thẩm Kình Vũ có vẻ cũng phát cáu, chẳng những không buông tay mà còn siết chặt hơn.
Trong người Kỷ Cẩm bùng cháy ngọn lửa giận không tên: Anh muốn đi là đi, muốn ôm là ôm, anh coi tôi là cái gì?!
“Em bảo anh thả ra!” Cậu giãy dụa đến bạt mạng.
Thẩm Kình Vũ thấy cậu thật sự giận rồi, sợ làm cậu bị thương nên đành buông
tay. Trong lúc lộn xộn, khuỷu tay Kỷ Cẩm va vào chỗ nào đó làm anh bật
ra một tiếng rên.
Kỷ Cẩm giật mình, vội ngồi dậy. Thẩm Kình Vũ
đang ôm mặt vì đau, lửa giận trong lòng cậu tan thành mây khói, chỉ còn
sót lại sự hoảng loạn.
“Anh không sao chứ!?” Cậu sốt sắng đưa tay ra, song không biết nên đặt ở đâu.
Thẩm Kình Vũ không lên tiếng, nhắm mắt lại, dường như vô cùng mệt mỏi.
“Em không cố ý, em thật sự không cố ý! Anh có sao không? Để em xem…” Kỷ Cẩm suýt bật khóc.
Thẩm Kình Vũ thở dài, thả tay ra để lộ khuôn mặt của mình: “Không sao đâu.”
Trong lòng anh vừa bực, vừa thấy tức cười xen lẫn hối hận, cảnh tỉnh bản
thân: Sao anh cứ phải đối chọi với cảm xúc của Kỷ Cẩm làm gì? Rõ ràng
anh biết Kỷ Cẩm bị bệnh, để cậu nguôi lại rồi nói chuyện cũng được mà!
Kỷ Cẩm thấy xương gò má của anh sưng đỏ lên, cảm thấy sắp điên mất! Cậu
hận không thể tát vào miệng mình hai cái, liên tục lặp lại: “Em không
muốn đánh anh, không có mà! Em thật sự không cố ý đâu, không hề!”
Thẩm Kình Vũ nhẹ nhàng kéo tay cậu, ý bảo cậu nằm xuống. Kỷ Cẩm do dự một
thoáng rồi nằm lại bên cạnh anh, lần này hai người nằm đối mặt với nhau.
“Không sao đâu.” Thẩm Kình Vũ hôn lên đôi môi cậu. “Anh không trách em.”
Anh lại đùa: “Hôm nay anh thắng. Trên võ đài đối thủ còn không chạm đến mặt anh, ai ngờ về nhà lại bị em đánh.”
Thẩm Kình Vũ xoa đầu cậu, kéo cậu vào trong lòng, Lần này Kỷ Cẩm không kháng cự nữa.
Cậu nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực Thẩm Kình Vũ, cảm nhận nhiệt độ vững vàng trên người anh, sự nóng nảy trong người dần ổn định lại.
“Mệt thì ngủ sớm đi.” Thẩm Kình Vũ vỗ lưng cậu, nhẹ giọng dỗ dành. “Tỉnh dậy là mọi thứ sẽ ổn lại. Ngủ thôi, ngủ thôi…”
Dưới từng câu vỗ về của anh, Kỷ Cẩm từ từ thả lỏng, nhắm mắt lại. Thẩm Kình Vũ ôm người trong lòng, cũng dần ngủ thiếp đi.
***
Ngày hôm sau, Kỷ Cẩm đã đến phòng thu từ sớm, phải đến đêm mới về. Ăn trưa xong Thẩm Kình Vũ cũng ra cửa.
Anh đến câu lạc bộ Quyền Bá, thấy Lý Vinh Quang đã chờ sẵn ở đó. Ông thấy
gò má học trò mình sưng lên một cục, ngạc nhiên hỏi: “Hôm qua cậu bị
đánh trên võ đài à?”
Thẩm Kình Vũ không biết nên giải thích thế nào, đành sờ mũi rồi đáp qua loa.
Một lát sau, Uông Hải Dương ra đón hai người. Ông thấy vết sưng trên mặt
Thẩm Kình Vũ, trong mắt cũng hiện lên vẻ nghi ngờ: Ơ? Ông nhớ rõ mặt
Thẩm Kình Vũ khi xuống đài vẫn sạch sẽ bóng loáng, không có một vết trầy mà?
Song ông không hỏi nhiều, nhanh chóng dẫn bọn họ vào trong.
Đúng như ông đã nói hôm qua, hôm nay giám đốc câu lạc bộ Tưởng Thu Lăng
đã ở đây, trực tiếp bàn chuyện ký hợp đồng với Thẩm Kình Vũ.
Sau
khi gặp mặt, Tưởng Thu Lăng quan sát anh từ trên xuống dưới, nói với vẻ
khen ngợi: “Chàng trai này, tôi đã xem trận tranh tài của cậu rồi, cậu
trông đẹp trai mà đánh cũng đẹp mắt lắm! Bây giờ mới tái xuất thì tiếc
quá, trở lại sớm hơn vài năm, có đội ngũ hỗ trợ phía sau thì hẳn đã có
thành tích trong tay rồi!”
Bình thường Lý Vinh Quang có thể mắng
học trò cả ngày, nhưng trước mặt người khác thì ông tâng bốc anh kinh
khủng hơn bất cứ ai: “Dĩ nhiên rồi, học trò của tôi chắc chắn là hạt
giống tốt. Hai người xem thể trạng cậu ta đi, cánh tay dài như vậy,
không đi thi đối kháng đúng là không có mắt nhìn!”
Tưởng Thu Lăng vỗ vai Lý Vinh Quang: “Phải cảm ơn ông đã giới thiệu cho tôi một viên ngọc thô như vậy chứ!”
Sau khi xác nhận Thẩm Kình Vũ có dự định ký hợp đồng với câu lạc bộ, Tưởng
Thu Lăng nói: “Thế này đi, Hải Dương, cậu đưa Tiểu Vũ đi đo thể trạng,
để tôi với huấn luyện viên Lý tâm sự chuyện ký kết.”
Lý Vinh
Quang có kinh nghiệm phong phú, vốn Thẩm Kình Vũ cũng định nhờ ông bàn
hợp đồng cho mình nên lập tức nghe theo lời đối phương.
Uông Hải
Dương dẫn anh đến khu tập thể hình, nơi đó đã có các dụng cụ, máy móc để đo chiều cao, tính lượng mỡ, nằm đẩy tạ hay deadlift*. Đối với một vận
động viên đối kháng, thể chất quyết định quá nửa con đường nghề nghiệp
của bọn họ, nửa còn lại là tâm lý, sức bền và thời cơ. Nếu câu lạc bộ
muốn ký kết với Thẩm Kình Vũ, chuyện đầu tiên cần làm là nắm được số
liệu cơ thể chi tiết của anh, sau đó mới quyết định có nên đầu tư vào
anh hay không, đào tạo như thế nào.
(*) Deadlift (硬拉): một bài
tập dạng phức hợp giúp tăng cường và phát triển cơ bắp toàn diện (cơ
mông, cơ đùi, cơ vai, cơ lưng, cơ ngực,…), sử dụng 1 thanh tạ để người
tập nâng lên khỏi mặt đất đến ngang hông
Uông Hải Dương gọi trợ
lý Tiểu Vương đến để cậu ta phụ trách việc đo đạc chiều cao và chiều dài sải tay của Thẩm Kình Vũ, Uông Hải Dương ở bên cạnh ghi chép cặn kẽ vào sổ tay.
“Chiều cao 184cm, sải tay 194cm… Dài vậy ư?!”
Uông Hải Dương còn chưa viết xong số, chợt ngẩng phắt đầu lên. Tiểu Vương
cũng thấy khó tin, đo thật cẩn thận lại một lần nữa rồi gật đầu với ông: “Không nhầm đâu, đúng là 194!”
“Ái chà…” Uông Hải Dương không
nhịn được bật ra lời tán dương. Chiều dài sải tay tính từ ngón giữa tay
này đến ngón giữa tay còn lại khi giang thẳng cánh tay sang hai bên, đây là một số liệu vô cùng quan trọng đối với một tay đấm vì nó quyết định
phạm vi công kích của họ.
Người có mắt nhìn đều thấy được Thẩm
Kình Vũ có thân hình thon dài, nhưng khi có số liệu chứng thực vẫn làm
người khác không nhịn được thán phục: đa số sải tay của người châu Á chỉ gần bằng chiều cao, một tay đấm châu Á có số liệu vượt trội như vậy
đúng là hiếm thấy! Chẳng trách hôm qua Lâu Hoa nhảy nhót tưng bừng trên
sân mà không thể đụng nổi vào Thẩm Kình Vũ!
Đo xong chiều cao và sải tay, lại người lại chuyển sang đo cân nặng và tỉ lệ mỡ của anh: 77kg, 15.8% mỡ.
“Muốn giảm cân không?” Uông Hải Dương hỏi. “Với chiều cao này, cậu sẽ có ưu
thế rất lớn khi đánh ở hạng nhẹ*, còn ở hạng bán trung hoặc trung thì
không nhiều ưu thế bằng.”
(*) Thông tin về hạng cân xem lại trong bài Giới thiệu về MMA
Thẩm Kình Vũ gật đầu: “Trước đây tôi đấu ở hạng cân nhẹ. Mấy năm qua tự tập nên không thể khống chế nghiêm ngặt được.”
Uông Hải Dương hiểu.
Các võ sĩ có xếp hạng cao của UFC có tỉ lệ mỡ trung bình là 8%, nhưng số
liệu ấy vô cùng khắc nghiệt đối với người thường, ngay cả các võ sĩ cũng phải dùng các mánh khỏe không chính thống như tạm thời rút nước để ép
cân nặng xuống trước khi thi đấu. Trước đó Thẩm Kình Vũ không trong
trạng thái thi đấu, tất nhiên không thể đè cân nặng một cách bất thường
được như vậy.
Thẩm Kình Vũ đo tiếp khả năng squad*, nằm nâng tạ
và deadlift. Anh còn mang giấy kiểm tra sức khỏe từ bệnh viện, trong đó
có các số liệu chi tiết khác như mật độ xương. Điền xong bảng kiểm tra
thể trạng, Uông Hải Dương không kiềm được cái gật đầu hài lòng: Hạt
giống tốt! Đúng là một hạt giống quá tốt mà!
(*) Squad: động tác
đứng lên ngồi xuống trụ bằng hai chân, có thể tập với tạ hoặc tay không, vận dụng nhiều nhóm cơ như đùi, mông, hông.
Hoàn thành tất cả các hạng mục kiểm tra, ông và Thẩm Kình Vũ trở lại văn phòng.
Tưởng Thu Lăng và Lý Vinh Quang đã nói đủ, chỉ chờ bọn họ trở lại. Tưởng Thu
Lăng nhìn các số liệu chi tiết cũng ngạc nhiên: “Sải tay dài 194?!”
Lý Vinh Quang ngó đầu lại xem. Chiều cao và chiều dài sải tay của Thẩm
Kình Vũ chẳng phải bí mật đối với ông, nhưng khi nhìn thấy số liệu squad và đẩy tạ của anh, ông cũng mở to mắt: Suốt năm năm qua thằng nhóc này
không hề lười biếng chút nào!
“Giám đốc Tưởng.” Có bảng số liệu
này, Lý Vinh Quang như có thêm tự tin đàm phán. “Thằng nhóc nhà tôi chắc chắn có tương lai rộng mở, ông suy nghĩ thêm về những điều kiện tôi đưa ra đi.”
Tưởng Thu Lăng đăm chiêu nhìn bảng số liệu ấy. Một lát
sau, ông đặt nó lên bàn: “Thế này đi, tôi nhớ kỹ điều kiện của hai người rồi. Bên tôi cần họp lại để thảo luận đã, hai người cứ về chờ tin của
tôi, trong vòng một tuần tôi sẽ cho hai người một câu trả lời chắc
chắn.”
Lý Vinh Quang nghe giọng điệu của ông thì biết chuyện này
quá nửa là thành công, cười đến mức lộ ra mấy nếp nhăn. Hai thầy trò nói lời tạm biệt với Tưởng Thu Lăng và Uông Hải Dương rồi rời khỏi câu lạc
bộ.