Hôm sau Kỷ Cẩm dậy từ rất sớm, nhưng không có lịch trình gì nên cậu vẫn ở lì trong phòng không chịu ra ngoài. Bây giờ ra thì sẽ đụng phải Thẩm
Kình Vũ, mà cậu không biết nên đối mặt với anh như thế nào, hiện tại chỉ thấy phiền muốn chết.
Suốt cả buổi trưa, cậu loáng thoáng nghe
thấy tiếng lạch cà lạch cạch từ bên ngoài, còn có tiếng máy hút mùi
trong phòng bếp. Hình như Thẩm Kình Vũ đang bận rộn gì đó, chẳng biết
anh đang nghịch gì.
Đến khoảng mười hai giờ trưa, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa của anh: “A Cẩm, ăn trưa thôi.”
Đúng là Kỷ Cẩm đã đói rồi, lề mề một lúc vẫn phải ra khỏi phòng. Cậu thấy
trên bàn ăn có hai cái đĩa với món gì vàng vàng trông như trứng tráng,
đến khi cậu bước đến cạnh bàn, hình rõ vào trong thì ngạc nhiên.
Ấy là hai suất cơm cuộn trứng, nhưng không phải cơm cuộn thông thường mà là hai “biểu cảm”.
Một đĩa có tất cả phần trứng làm thành hình mặt mèo, nhưng vì người làm
không đủ khéo nên con mèo trông như bị ai đánh sưng mặt. Khuôn mặt nó
làm từ rong biển, hai miếng rong đen nhánh to đùng không biết là mắt hay lông mày, dưới miếng cà rốt cắt hình tam giác là mấy sợi rong khác,
chẳng rõ là miệng hay ria, trông có vẻ lộn xộn vô cùng.
Dưới khuôn mặt mèo là bốn chữ to đùng viết bằng tương cà: Lanh lợi đáng yêu!
Kỷ Cẩm nhìn con mèo mà cố hết sức cũng không thể liên tưởng với hai chữ “đáng yêu” này, giật giật khóe miệng.
Suất còn lại cũng có hình mèo, nhưng được làm bằng cơm. Dùng cơm tạo hình dễ hơn trứng nhiều nên nó giống một con mèo hơn, song khuôn mặt nó được vẽ bằng tương cà, hai mắt và cái miệng đỏ ngầu như máu, trông chẳng khác
nào mới ăn thịt người cả. Trứng tráng đắp lên nửa người dưới của “con
mèo” thành một tấm chăn – bức tranh này nhất định là yêu quái mèo vừa
nuốt trẻ con xong, chuẩn bị lên giường đánh một giấc ngon lành!
Phần rìa đĩa cũng có chữ viết bằng tương cà, nhưng vì không có nhiều chỗ
trống như suất còn lại nên chữ dính cả lại với nhau. Thoạt nhìn như con
yêu quái mèo lê bước, kéo theo mấy dấu chân máu.
Kỷ Cẩm nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng nhận ra đây không phải bốn chữ “ta muốn ăn người” mà là “cố gắng nũng nịu”.
Lần này không chỉ có khóe miệng giật mà cả mí mặt cũng chớp theo.
Thẩm Kình Vũ dọn xong đồ ăn, nói ngại ngùng: “Tay tôi hơi vụng nên chỉ làm được như vậy thôi. Có thể nhìn ra hai con mèo không?”
Nhìn thì nhìn được, nhưng nếu không có “cuộc chiến biểu cảm” hôm qua thì cậu sẽ liên tưởng đến hai con gấu hơn…
Kỷ Cẩm kéo ghế ra ngồi xuống, liếc qua liếc lại hai suất cơm cuộn trứng,
lòng bỗng cảm thấy ấm áp. Chẳng trách từ sáng Thẩm Kình Vũ đã bận rộn
trong bếp, hóa ra anh dụng tâm như thế…
Nhưng cậu cảm động còn
chưa được ba giây thì trong lòng đột nhiên gióng một hồi chuông: Chờ đã! Cách sáng tạo thế này cũng nghĩ ra được, có phải Thẩm Kình Vũ cũng từng dùng để dỗ những người khác không?
Cậu nói vẻ ghen tuông: “Không ngờ anh khéo như vậy đấy?”
Thẩm Kình Vũ còn tưởng cậu đang khen mình, bèn cười: “Thật ra cũng không
khéo lắm đâu. Hôm qua tôi thấy trên mạng nên muốn làm thử, nhưng đây là
lần đầu tôi làm cơm cuộn trứng nên sáng nay hỏng mấy lần mới thành
được.”
Câu này khiến bầu trời u ám trong lòng Kỷ Cẩm trở nên quang đãng ngay tức khắc, cả đầu toàn: lần đầu lần đầu lần đầu… oh yeah!
Kỷ Cẩm nhìn quanh quất, thấy hơi khó lựa chọn. Một bên trông hơi xấu nhưng trong cái xấu ló cái đáng yêu, bên còn lại thì hơi dữ, song ẩn sâu
trong sự dữ dội đấy là một vẻ dễ thương lạ lùng. Cậu càng nhìn càng
thích, phân vân một lúc lâu rồi bất đắc dĩ kéo đĩa cơm cuộn có rong biển về phía mình.
Thẩm Kình Vũ thấy khóe môi cậu giương cao thì bất giác cười theo: Cả buổi bận rộn để đổi lấy nụ cười của cậu, cũng đáng.
Mua nguyên liệu rồi nấu cơm, bận làm nửa ngày nên Thẩm Kình Vũ đã đói rồi.
Anh lấy đĩa cơm cuộn trứng còn lại, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Anh vừa đâm đũa vào bụng con mèo thì nghe thấy Kỷ Cẩm hét to: “Dừng tay!!”
Thẩm Kình Vũ giật mình, suýt ném cả đũa đi.
Kỷ Cẩm vội la lên: “Anh chụp hình chưa?”
“À, quên rồi…”
Kỷ Cẩm nhìn chằm chằm vào hai cái lỗ mà Thẩm Kình Vũ đã chọc trên cơm cuộn trứng, hai mắt tóe lửa, suýt cũng dùng ánh mắt đục hai lỗ tương tự trên người anh.
Lần đầu tiên quý giá như thế mà không chụp một tấm nào, phung phí của trời à!!
Thẩm Kình Vũ: =_=
Kỷ Cẩm cướp lấy cái đĩa trước mặt anh, vừa đau lòng vừa cẩn thận dùng thìa sửa lại bề ngoài của nó đến khi không nhìn được hai cái lỗ kia nữa, cậu mới lấy điện thoại ra chụp hai đĩa cơm cuộn trứng. Cậu chụp trái, chụp
phải, chụp mỗi góc độ, với từng filter một lần, đến tận khi bụng Thẩm
Kình Vũ sôi ùng ục mới thỏa mãn cất máy.
“Được rồi, ăn đi.”
Thẩm Kình Vũ chờ không nổi nữa, một đũa cắt đứt đầu mèo, và hai miếng là hết cái đầu ấy. Kỷ Cẩm không nỡ phá mặt mèo nên ăn chậm rãi từ bên ngoài,
từ con mèo lớn thành mèo vừa, từ mèo vừa thành mèo con. Cuối cùng trên
bàn chỉ còn hai cái đĩa sạch bóng.
Cơm nước xong, Kỷ Cẩm ngồi
trên ghế sofa, Thẩm Kình Vũ thì vào bếp lấy ra hai hộp sữa chuối. Anh
cắm uống hút, đưa cho Kỷ Cẩm: “Uống không?”
Kỷ Cẩm chê: “Ấu trĩ!” Vừa nói vừa cầm lấy hộp sữa có bao bì hoạt hình ấy, hút rồn rột.
Thẩm Kình Vũ cười, ngồi xuống cạnh cậu.
Có câu há miệng mắc quai, ăn cơm trứng của Thẩm Kình Vũ rồi, Kỷ Cẩm không
còn giận dỗi anh được nữa. Thật ra từ hôm qua cậu đã nguôi giận rồi, mà
kể cả bực tức thì cũng không nhắm vào Thẩm Kình Vũ được, cậu giận Túc
An, giận bản thân mình, giận tất cả những việc đã xảy ra hơn. Ngoài vẻ
giận dỗi thể hiện ra ngoài, thật ra cậu buồn nhiều hơn. Nghĩ đến việc
chẳng bao lâu nữa Thẩm Kình Vũ sẽ từ chức, cậu lại buồn bực muốn chết!
“Anh thật sự phải làm vận động viên à?” Kỷ Cẩm cắn ống hút, hỏi lầm bầm.
Thẩm Kình Vũ không nói gì, chỉ xoa đầu cậu.
Kỷ Cẩm lại nghiến cái ống hút, vành mắt đỏ dần lên, nói: “Nhưng tôi không muốn để anh đi!”
Đôi mày cậu nhíu hết cả lại, Thẩm Kình Vũ nhìn mà khó chịu trong lòng, đột
nhiên có xúc động muốn dùng một nụ hôn để an ủi cậu, làm biến mất những
nếp nhăn nơi giữa mày ấy. Nhưng lý trí của anh đã giẫm phanh kịp thời.
Cuối cùng anh vươn tay, khẽ vuốt ve đôi mày của cậu.
Hai người yên lặng trên sofa.
— Thật ra buổi tối hôm ấy khi Kỷ Cẩm vào phòng anh, Thẩm Kình Vũ đã nửa
tỉnh nửa mê vì tiếng bước chân của cậu rồi. Đến khi Kỷ Cẩm lén hôn anh
thì anh đã tỉnh hoàn toàn, nhận ra chuyện gì mới xảy ra thì như thể bị
sét đánh, sau đó anh thức trắng cả đêm.
Mấy năm trước ở Thái anh
cũng từng bị quấy rối trong lúc ngủ. Anh tỉnh ngay lập tức, đánh cho đối phương đến mức mắt sưng như gấu trúc, ngày hôm sau cuốn gói luôn. Nhưng đối tượng chuyển thành Kỷ Cẩm, ngoài sự ngạc nhiên trong lòng, Thẩm
Kình Vũ không thấy phản cảm chút nào.
Đặt tay lên ngực tự hỏi,
chẳng nghi ngờ gì là anh thích Kỷ Cẩm. Nếu không thích, anh tránh còn
không kịp, làm gì có chuyện ôm người trong ngực kiên nhẫn dỗ dành như
vậy? Trước kia anh chưa bao giờ nghĩ theo phương diện này vì nghĩ khả
năng ấy không thể xảy ra nên thà rằng không nghĩ nữa.
Nhưng dù trong lòng thừa nhận bản thân bị Kỷ Cẩm hấp dẫn, nghĩ bằng lý trí thì anh không thể bước thêm trên con đường ấy.
Thân phận của Kỷ Cẩm quá đặc biệt, giữa bọn họ có quá nhiều trở ngại, hai
người chỉ trêu đùa nhau trên con đường không người đã có thể mang đến
rắc rối cho cậu rồi. Mà khoảng cách giữa bọn họ xa như vậy, anh rất khó
để làm gì cho Kỷ Cẩm. Nếu bây giờ anh bắt đầu một mối quan hệ với cậu,
tình yêu này đem lại toàn rắc rối thì cậu có bị tác động không? Lỡ bệnh
của cậu tệ hơn thì sao? Mà nếu lúc ấy anh đang phải phấn đấu vì giấc mơ
của mình, anh có thể chăm sóc cho Kỷ Cẩm được không?
Hiện tại anh không hề có niềm tin vào chuyện ấy. Anh chỉ hy vọng mình trở thành
người có thể sóng vai với Kỷ Cẩm thật nhanh, nhanh hơn nữa, khi đó anh
mới có thể làm được…
Kỷ Cẩm uống xong sữa chuối, chun mũi, nhỏ
giọng hỏi: “Vậy anh từ chức rồi sẽ dọn ra ngoài à?” Hôm ấy cậu giận lên
rồi không nghe lọt tai bất kỳ lời nào của Thẩm Kình Vũ nữa.
Anh
trả lời: “Nếu cậu cho phép tôi ở lại thì tôi sẽ không rời đi.” Dù không
thể làm người yêu, anh vẫn mong có thể giúp đỡ Kỷ Cẩm bất cứ khi nào cậu cần. Vì đối phương, và cũng để lưu lại một chút tưởng niệm ích kỷ trong lòng mình.
Sau khi nói xong, anh bỗng nhận ra nếu mình không làm cho Kỷ Cẩm nữa thì bản thân đã chiếm hời từ cậu rồi, bất giác thốt lên: “Hay là tôi trả tiền thuê nhà cho cậu?”
Kỷ Cẩm sầm mặt, hừ lạnh: “Anh sợ tôi thiếu chút tiền thuê nhà của anh sẽ chết đói đúng không?”
Thẩm Kình Vũ mở miệng, không biết phải nói gì, chỉ đành lắc đầu cười.
Kỷ Cẩm buồn bực cúi đầu. Cho dù Thẩm Kình Vũ không rời đi nhưng vốn cậu
không có bao dịp ở nhà, về sau thời gian chung đụng với anh sẽ giảm đi
nhiều. Lúc cậu buồn sẽ không còn ai lập tức dỗ dành, ôm lấy cậu, nghe
cậu nói nữa…
Hơn nữa công việc mà Thẩm Kình Vũ muốn làm nguy hiểm như thế, nếu anh bị thương thì sao? Gặp phải chấn thương nghiêm trọng
thì sao? Nghĩ một chút đã thấy bực rồi!
“Thôi, không thèm nghe
anh nói nữa. Anh tự suy nghĩ lại cho kĩ đi, bây giờ đổi ý vẫn còn kịp!”
Kỷ Cẩm đặt hộp sữa rỗng lên bàn, đứng phắt dậy đi về phía phòng đàn.
Thẩm Kình Vũ biết thật ra cậu đã chấp nhận việc ấy rồi, đứng dậy dọn dẹp đồ đạc trên bàn.
***
Buổi đêm, Kỷ Cẩm tập đàn xong rồi mở điện thoại lên, chọn số ảnh chụp cơm
cuộn trứng hồi trưa một lúc lâu, cuối cùng mới lọc được mấy bức ưng ý
nhất.
Cậu đăng ảnh lên tài khoản Weibo phụ của mình, nghĩ một hồi không biết nói thêm gì, bèn để hai khuôn mặt cười.
Đăng xong ảnh, cậu bắt đầu lướt Weibo, đột nhiên nhận ra tên của mình đang
ngồi chễm chệ trên bảng hotsearch, chủ đề là – #người trong lòng Kỷ Cẩm
thật hạnh phúc.
Chủ đề không biết chui từ đâu ra này làm Kỷ Cẩm sợ hết hồn, vội ấn vào đọc chi tiết.
Bài nổi nhất là một đoạn video, cậu nhận ra là một đoạn phim cắt từ “Bí mật nhỏ về tình yêu”. Tối nay chương trình ấy phát sóng tập đầu tiên, cậu
không lên Wechat nên quên khuấy mất chuyện này.
Trong video, Lỗ
Tân đề cập về vấn đề có chủ động theo đuổi trong tình yêu hay không, sau đó vứt lại câu hỏi này cho Kỷ Cẩm. Cậu cầm điện thoại mà ngơ ngác – cậu nhớ chủ đề này, lúc đó rõ ràng còn trả lời là bản thân sẽ không chủ
động thổ lộ. Thế chuyện trên hotsearch là sao? Chẳng lẽ người không biết gì thì rất hạnh phúc à??
Lỗ Tân vừa hỏi xong, ống kính chuyển
sang Kỷ Cẩm, cắt hoàn toàn cảnh trả lời của những người khác đi. Chỉ
thấy cậu trong video buông thõng mắt, người biên tập còn cho cảnh này
một lớp kính lọc mập mờ, đồng thời thêm hai hiệu ứng đỏ ửng trên mặt
cậu. Trong video, Kỷ Cẩm trả lời vô cùng ấm áp: “Nếu tôi thích một
người, tôi sẽ không thể kiềm lòng được muốn đến bên anh ấy, muốn nói
chuyện với anh ấy, muốn biết anh ấy đang làm gì…”
Màn hình dần mờ đi, bắt đầu chiếu lại câu trả lời của Kỷ Cẩm ở những chủ đề khác – “Chỉ khi gặp được đối phương, tôi mới biết hóa ra mình thích người như vậy…” “Không có yêu cầu gì khác, tôi thích là được…” “Tôi có thể sáng tác một bài cho anh ấy…”
Kỷ Cẩm nhìn điện thoại mà trợn mắt há mồm.
Câu trả lời “không chủ động” của cậu bị cắt không còn một mảnh, tự nhiên bị đắp lên người một hình tượng vô cùng chủ động, lãng mạn thế này…
Sao lại có thể lừa bịp như thế! Có khả năng biên tập như vậy thì còn cần
cậu đi quay làm gì, người chỉnh sửa tự cắt ghép là được rồi còn gì!
Cậu không biết đây là chủ ý của chương trình hay đề nghị của công ty quản
lý, không nói không rằng tắt video đi, lại thấy hotsearch – #người trong lòng Kỷ Cẩm thật hạnh phúc…
Cậu nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy một lúc, quay lại tiếp, thấy bức ảnh cơm trứng cuộn mình mới đăng lên.
Trong lòng cậu ê ẩm, vứt điện thoại ra một bên: người bị cậu thích chưa chắc
đã hạnh phúc, nhưng người trong lòng Thẩm Kình Vũ thì sẽ hạnh phúc vô
cùng nhỉ…