Ngồi trên xe Thẩm Kình Vũ lái về nhà, Kỷ Cẩm vẫn chìm trong suy nghĩ lo
âu. Thỉnh thoảng cậu lại kéo cửa sổ xuống cho thoáng, đến khi bị gió
thổi đến run lẩy bẩy mới kéo kính lên rồi một lúc sau lại mở ra, cứ lặp
lại liên tục như vậy.
Thẩm Kình Vũ vẫn chú ý đến cậu, mỗi khi xe
chạy ổn định trên đường thẳng hoặc khi dừng lại, anh lại nắm chặt lấy
tay cậu, muốn truyền sang một chút độ ấm.
Về đến hầm để xe hai
người vẫn chưa ra ngay, Kỷ Cẩm cầm điện thoại, cách một lúc lại ấn mở
khóa màn hình. Điện thoại của cậu vừa tắt đã sáng lên, xong lại tắt
ngúm.
“Tôi phải xin lỗi anh Lưu…” Kỷ Cẩm lại mở màn hình, ấn vào
Wechat, còn chưa tìm được tài khoản của anh Lưu đã vứt điện thoại xuống
đùi.
“Nhưng tôi thật sự, thật sự đã nói với anh ấy rất nhiều
rồi!” Kỷ Cẩm cắm tay vào tóc mình. “Tôi không quay chương trình thực tế, không quay được chương trình thực tế, sao anh ấy không hiểu được cơ
chứ?!”
Thẩm Kình Vũ biết Kỷ Cẩm không thể tham gia được vì căn
bệnh ấy. Kiểu chương trình này có thời gian ghi hình quá dài, cậu không
dám đứng trước ống kính mọi lúc, hơn nữa không biết chắc được thời gian
quay, ngộ nhỡ trúng phải thời điểm cậu đến thời kỳ trầm cảm nghiêm trọng thì thật sự không thể làm việc được.
“Chắc là vẫn có thể nói chuyện lại với anh Lưu…” Thẩm Kình Vũ nói khẽ.
Kỷ Cẩm lập tức quay sang trừng mắt với anh: “Tôi đã nói với anh ấy rất nhiều rồi!”
Thẩm Kình Vũ biết hôm nay cậu nổi giận như vậy thì chắc chắn không phải lần
đầu cãi nhau về việc ấy, giữa cậu và anh Lưu có chướng ngại giao tiếp,
anh Lưu không hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề nên chỉ cho là Kỷ
Cẩm đang náo loạn, nói từ từ rồi cậu sẽ nghe. Nhưng đối với Kỷ Cẩm, anh
Lưu hết lần này đến lần khác bỏ qua cảm xúc của cậu, đây đã là ranh giới cuối cùng rồi.
Có lẽ chuyện này không nên để Kỷ Cẩm tự nói vì tự bản thân nó đã là một yếu tố kích thích đối với Kỷ Cẩm. Thẩm Kình Vũ
quyết định mình sẽ ra mặt nói với Túc An trước, nếu có thể thuyết phục
được cô nói chuyện với anh Lưu thì sẽ có ích hơn.
Thẩm Kình Vũ ủ bàn tay Kỷ Cẩm trong tay mình, kiên nhẫn an ủi: “Không sao rồi, chúng ta về nhà trước đi.”
Sau khi lên tầng, sắc mặt Kỷ Cẩm vẫn rất khó coi, cậu liên tục chạm vào
điện thoại như đang phân vân xem nên gửi tin nhắn xin lỗi hay gọi điện
mắng hai câu nữa.
Thẩm Kình Vũ biết vấn đề lớn nhất căn bệnh này
mang đến cho cậu không phải sự bùng nổ cảm xúc, mà sẽ khiến cậu hãm sâu
vào sự lo âu mà không thể tự thoát ra được – thật ra chính những cơn bộc phát của cậu là hậu quả của việc lo lắng trong thời gian quá dài. Cảm
xúc lo âu đến từ sinh lý chứ không phải tâm lý, vậy nên phần lớn thời
gian cậu còn chẳng biết lí do vì sao mình bồn chồn đến vậy. Cũng bởi
thế, khi cậu thật sự gặp một chuyện phản cảm khiến mình tức giận, cảm
xúc của cậu sẽ ồ ạt tràn ra ra bên ngoài như dung nham từ miệng núi lửa
ngầm. Những kẽ nứt trên mặt đất không phải nguyên nhân làm núi lửa phun
trào, nó chỉ là hiện tượng, dòng dung nham phải chịu áp lực quá lớn dưới lòng đất mới là lý do chính.
Mặc dù Thẩm Kình Vũ có thể giúp Kỷ
Cẩm tắt lửa giận, nhưng chính anh cũng rất khó giúp cậu thoát khỏi những suy nghĩ lo âu trường kỳ ấy. Có lẽ cả các nhà y học cũng không có khả
năng này, chỉ các nhà thần học có thể.
Nhìn người vẫn đang đứng
ngồi không yên trên sô pha, Thẩm Kình Vũ bèn rót một cốc nước đặt xuống
khay trà, rồi ngồi xuống trước mặt Kỷ Cẩm, ngẩng đầu cười: “A Cẩm, tôi
diễn xiếc cho cậu được không?”
“Xiếc?” Kỷ Cẩm nhìn anh đăm đăm.
“Tôi… lộn nhào bốn lần cho cậu nhé?”
Kỷ Cẩm: “…”
Cậu dở khóc dở cười, khẽ mắng: “Điên à, anh…”
“Cậu muốn xem không?”
Kỷ Cẩm cảm thấy hơi mâu thuẫn. Bây giờ cậu nói có thì bọn họ cứ như hai
tên thần kinh, nhưng nếu từ chối… thật ra cậu cũng muốn xem một chút.
Thẩm Kình Vũ thấy cậu không phản đối bèn đứng dậy bước về phía trước. Nhà
của Kỷ Cẩm đủ lớn, chỉ riêng phòng khách đã gần một trăm mét vuông, nếu
mời cả dàn nhạc đến có khi vẫn đủ chỗ cho hai hàng ghế khán giả nữa.
Thẩm Kình Vũ đến một chỗ trống thì dừng lại: “Xem kĩ này.”
Anh không có bất kỳ động tác chuẩn bị nào, vừa dứt thời thì lập tức lộn nhào tại chỗ rồi đáp xuống thật vững vàng.
Kỷ Cẩm xem mà sửng sốt. Dù cậu không phải ca sĩ theo hướng hát nhảy nhưng
cũng từng học nhảy để biểu diễn trên sân khấu, còn có vài người bạn nhảy rất giỏi nên biết rõ động tác này khó như thế này. Thẩm Kình Vũ không
cần chạy lấy đà để mượn lực, ở trên sàn gỗ không có chút đàn hồi nào mà
có thể lộn nhào dễ dàng như vậy, ấy là lực hông mạnh biết bao cơ chứ!
Sau cú lộn nhào về phía trước, Thẩm Kình Vũ lộn ngược lại rồi thêm hai cú
từ phía hông nữa, vậy là vừa đủ bốn cái, cực kỳ vững vàng.
Anh về bên cạnh Kỷ Cẩm, lỗ tai đã đỏ bừng nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh. Chỉ cần anh không ngại thì người ngại sẽ là người khác.
Kỷ Cẩm biết anh làm vậy để dỗ cho mình vui, sống mũi hơi cay. Cậu lại muốn khóc rồi, nhưng thấy làm vậy thì mất mặt quá nên cố hết sức để nhịn.
Cậu vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo Thẩm Kình Vũ ngồi xuống đây.
“Anh không sợ tôi à?” Kỷ Cẩm hỏi.
“Sợ cậu?” Thẩm Kình Vũ hỏi lại đầy ngạc nhiên. “Sao tôi phải sợ cậu?”
“Vì tính tình tôi xấu, còn cắn anh chảy máu nữa.”
Thẩm Kình Vũ nhíu mày gãi cằm như đang thật sự nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Kỷ Cẩm trợn tròn mắt. Nhìn bộ dạng này của anh, nếu anh dám nói sợ thật chắc cậu còn phải cắn thêm một cái.
Thẩm Kình Vũ cười, xoa lấy cánh tay còn gầy hơn bó đay của cậu rồi cuộn tay
áo lên cho cậu xem cơ bắp của mình, nói dịu dàng: “Đừng nghĩ tôi yếu như vậy chứ, nếu tôi sợ cậu thì chẳng phải phí phạm bao nhiêu năm học võ
rồi à?”
Câu trả lời của anh khiến Kỷ Cẩm an tâm hơn đôi chút, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tập võ thì sao, không phải vẫn sợ nhột à? Mới cù
hai cái đã xin tha.”
Thẩm Kình Vũ: “…” Nếu anh không cho phép thì Kỷ Cẩm có thể cù được anh chắc!
Nhưng dù sao thì anh đã dời được sự chú ý của cậu đi, cậu không còn quá lo lắng nữa.
Một lúc sau, Kỷ Cẩm mở miệng: “Có khi tôi thấy bọn họ rất đáng ghét, xong
đôi lúc lại nghĩ bọn họ rất tốt với tôi, tôi cũng nên đối xử với bọn họ
tốt một chút.”
Thẩm Kình Vũ mất một lúc mới nhận ra “bọn họ”
trong lời của cậu chỉ anh Lưu và Túc An, có lẽ còn cả những người khác
trong công ty nữa.
“Tôi là nghệ sĩ kiếm lời nhiều nhất cho công
ty, ngày nào cũng làm việc vất vả vì bọn họ, nhưng bọn họ lại bắt tôi
làm chuyện tôi không muốn. Tôi thật sự giận lắm, sao bọn họ có thể đối
xử với tôi như vậy? Sao không thể hiểu cho tôi một chút chứ?”
Thẩm Kình Vũ yên lặng lắng nghe.
“Nhưng thật ra nhiều quản lý nhận việc cho nghệ sĩ không cần thông qua sự đồng ý đâu, bọn họ mới là người làm chủ, nghệ sĩ thích hay không đều phải
nghe theo hết. Anh Lưu vẫn tôn trọng tôi mà, lần nào anh ấy cũng thương
lượng với tôi trước.” Kỷ Cẩm nói tiếp. “Trừ làm nhạc ra tôi chẳng biết
gì cả, nếu không có bọn họ giúp đỡ thì tôi chẳng là cái thá gì. Bọn họ
còn để tâm đến cuộc sống của tôi…”
“Tôi nổi nóng với bọn họ như
vậy, phát tiết xong là bắt đầu hối hận rồi, nhưng lần nào tôi định đối
xử tốt với bọn họ một chút là bọn họ sẽ lại dùng những thứ như vậy để
chọc giận tôi…”
Kỷ Cẩm nói xong thì lắc đầu thật mạnh, lấy tay
xoa mặt: “Tôi thấy mình như bị tâm thần phân liệt vậy, cứ mãi lắc lư
giữa hai cảm xúc ấy. Tôi biết người khác nghĩ tôi vô lý, tự tôi cũng
thấy thế mà… Vào giai đoạn trầm cảm tôi nghĩ lúc mình hưng cảm nực cười
như thế nào, một tên phế vật như tôi lấy đâu ra sự tự tin ấy vậy? Xong
lúc hưng cảm tôi lại nghi ngờ có phải cơn trầm cảm của mình kiểu cách
quá hay không, tôi thật sự đau khổ đến thế à?”
Nói đến lại thấy
châm chọc, sự đau đớn này chính cậu còn chẳng thể cảm thông cho bản thân thì trông cậy gì người khác có thể hiểu được.
Thẩm Kình Vũ đặt
tay lên vai cậu khẽ xoa. Anh không muốn nói những lời đồng tình làm
không khí trở nên nặng nề hơn, chỉ nói: “Vì cậu là thiên tài nên ông
trời mới cho cậu cảm nhận được những thứ người khác không thể. Chắc là
ông ấy muốn mượn tay cậu để mang âm nhạc đến thế giới này đấy.”
Kỷ Cẩm sững người. Cậu suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Anh nói đúng. Đôi
lúc tôi thật sự cảm thấy có nhiều chuyện không theo ý muốn của mình. Tôi có muốn vui vẻ hay đau khổ đâu, tự sự hưng phấn mà nỗi đau ấy tìm đến
tôi mà. Âm nhạc cũng thế, hồi trước có người hỏi sao tôi có thể viết
nhiều bài hát như vậy, nhưng tôi không hề cố gắng sáng tác, âm nhạc cứ
như tự xuất hiện trong đầu tôi, tôi chỉ ghi chép lại mà thôi.”
“… Ca sĩ khác mà nghe được những lời này khéo tức chết mất…”
Kỷ Cẩm bật cười: “Đáng thôi, ai bảo bọn họ không phải thiên tài!” Dù không biết suy nghĩ này có thể giúp cậu bao lâu, nhưng ít nhất lúc này cậu
không uể oải hay lo âu nữa. Thẩm Kình Vũ đã thành công khiến cậu tự hào
là một thiên tài.
“Cảm ơn anh.” Kỷ Cẩm nói. Cậu thấy cuộc sống
thật kỳ diệu, căn bệnh này xuất hiện để tra tấn cậu, nhưng cậu lại gặp
được Thẩm Kình Vũ, lần nào anh cũng có thể lôi cậu lên khỏi vũng bùn.
“Không cần cảm ơn.” Thẩm Kình Vũ nói. “Nếu muốn cảm ơn thì cậu cố gắng viết
bài hát mới đi, sau đó cho tôi làm thính giả đầu tiên.”
Kỷ Cẩm
muốn nói không chỉ một bài, tất cả những ca khúc về sau cậu đều sẽ cho
anh nghe đầu tiên, nhưng gần nói ra đến miệng cậu đã kịp phanh lại.
“Cũng được.” Cậu nhìn Thẩm Kình Vũ. “Tôi đang chuẩn bị cho album mới, đã được phân nửa rồi. Nếu thuận lợi thì cuối năm sẽ ra mắt, bao giờ album hoàn
thiện tôi sẽ đưa bản đầu tiên cho anh.”
***
Hôm sau là thứ ba, cũng là ngày hẹn của Thẩm Kình Vũ và Lý Vinh Quang. Anh vẫn dậy sớm như thường ngày, chạy bộ xong quay lại thấy Kỷ Cẩm vẫn còn ngủ. Hôm nay cậu được nghỉ, không phải làm việc.
Anh đã nói với Kỷ Cẩm anh có hẹn đi tập đánh từ trước, cậu cho rằng đây là sở thích của anh nên
không hỏi gì nhiều đã đồng ý luôn.
Thẩm Kình Vũ để bữa sáng mới mua lên bàn, về phòng thay quần áo rồi ra ngoài.
***
Mười giờ sáng, Thẩm Kình Vũ đến trung tâm thể thao.
Lý Vinh Quang đứng trước cổng chờ, vẫy tay với anh từ xa: “Thằng nhóc thối, ở đây này!”
Thẩm Kình Vũ thấy ông hào hứng như vậy bèn chạy bộ qua: “Chào huấn luyện viên.”
Lý Vinh Quang quan sát anh từ trên xuống dưới để xem dáng dấp của anh như
thế nào, có tập luyện chăm chỉ hay không. Trời lạnh, anh mặc đồ bông nên nhìn không rõ cơ bắp, nhưng ông lập tức chú ý đến vết sẹo trên ngón tay anh.
“Đây là cái gì?” Lý Vinh Quang cầm tay anh lên, thấy vết
thương này vòng quanh ngón tay trông như dấu răng. “Cậu bị chó cắn đấy
à?”
“Không phải…” Anh đã cắt chỉ từ mấy hôm trước, dù bây giờ dùng sức sẽ hơi đau nhưng không còn gì đáng ngại nữa.
Thẩm Kình Vũ đau đầu không biết giải thích thế nào, bèn quyết định lừa gạt cho qua chuyện: “Do mèo con ạ.”
“Mèo con?” Lý Vinh Quang ngạc nhiên. “Cậu nuôi mèo á? Từ bao giờ?”
“Quan trọng gì…” Thẩm Kình Vũ nghĩ đến con “mèo” ấy thì cong môi, kéo Lý Vinh Quang vào trong. “Thôi, chúng ta vào trước đi.”
Lý Vinh Quang hất tay anh ra, cả giận: “Dạo này cậu có tập luyện chăm chỉ không đấy?”
Thẩm Kình Vũ gật đầu. Dù anh không có điều kiện luyện tập tốt nhất nhưng không dám lười biếng ngày nào.
“Lát nữa vào là tôi biết ngay cậu có tập hay không… Nếu cậu không làm được
thì giờ bỏ quyền thi đấu vẫn còn kịp, tránh cho tháng bảy đi làm tôi mất mặt!”
Dù Lý Vinh Quang mạnh miệng như vậy nhưng vẫn mềm lòng,
nói xong thì lập tức suy tính cho Thẩm Kình Vũ: “Tôi nói chuyện xong với câu lạc bộ Quyền Bá rồi, chỉ cần cậu thắng giải đấu tháng bảy thì bọn
họ sẽ ký hợp đồng với cậu. Tôi biết cậu là đứa thành thật chẳng cò kè
mặc cả bao giờ, đến lúc ký hợp đồng đừng có ngu ngốc mà đi một mình, để
tôi ra mặt bàn điều kiện cho cậu, nếu không bọn họ sẽ ức hiếp cậu như
người mới cho xem.”
“Ồ–” Thẩm Kình Vũ thấy ông đã thả lỏng thì
gật đầu. “May mà tôi có một huấn luyện viên không đứng đắn, không thì
biết làm sao bây giờ.”
Lý Vinh Quang sững người mấy giây, giận tím mặt: “Ha–! Thằng nhóc này cậu muốn ăn đòn à!”
Thẩm Kình Vũ cười ha hả, chạy vào sân vận động.
Đúng như lời của Lý Vinh Quang, hôm nay tất cả vận động viên Tán thủ của
Giang Tô đều đến huấn luyện ở đây. Thấy Thẩm Kình Vũ bước vào, không ít
người quay sang với vẻ tò mò, dò xét.
Lý Vinh Quang dẫn anh sang
chào hỏi đội huấn luyện viên trưởng rồi nói: “Cậu đi làm nóng người đi.
Tôi nói chuyện với bọn họ đã, chọn cho cậu một người để lát nữa đấu giao hữu.”
Nói “đấu giao hữu” nghĩa là bọn họ vẫn tuân theo quy tắc
thi đấu chính thức, nhưng nếu trong trận đấu thật tất cả vận động viên
sẽ dùng hết mọi vốn liếng để hạ đo ván đối thủ thì khi đấu giao hữu,
chắc chắn cả hai bên đều phải tiết chế, đánh đến điểm nhất định là dừng.
Sân vận động rất lớn, Thẩm Kình Vũ qua một bên tự làm nóng người.
Lý Vinh Quang nhanh chóng chọn được đối thủ cho anh, dẫn đến trước mặt để
giới thiệu: “Đây là Lương Long, lớn hơn cậu một tuổi, năm nay hai mươi
lăm, từng luyện Tán thủ sáu năm, vừa chuyển sang MMA năm ngoái.”
Thẩm Kình Vũ thấy Lương Long thì kinh ngạc.
Khi anh nghe Lý Vinh Quang nhắc đến đội Tán thủ tỉnh Giang Tô đã nghĩ chồng của Lý Huân có thể ở đây nhưng không ngờ lại trùng hợp đến mức này,
Lương Long chính là người đàn ông trong ảnh đại diện của Lý Huân.
Thẩm Kình Vũ không chủ động nhắc đến chuyện đó, chỉ duỗi bàn tay đã đeo găng đấm bốc ra.
Lương Long chạm tay với anh, cười: “Vợ tôi là fan võ thuật, em ấy thích cậu
lắm, còn treo ảnh của cậu trên tường kia kìa. Lát nữa chúng ta thi đấu
tôi phải nhờ người quay lại, nếu tôi thắng thì cho em ấy xem, thua thì
quên đi.”
Thẩm Kình Vũ gật đầu: “Cố lên.”
Lương Long ngạc
nhiên cau mày. Từ khi Thẩm Kình Vũ bước vào gã đã quan sát anh, trong
lòng thầm thấy thất vọng vì trông Thẩm Kình Vũ có vẻ khiêm tốn vô cùng,
không hề có chút khí thế của vận động viên võ thuật. Gã cho rằng Thẩm
Kình Vũ đã rời sàn đấu quá lâu nên ánh sáng khi xưa bị cuộc sống sinh
hoạt che khuất rồi, nhưng khi Thẩm Kình Vũ đeo găng đấm bốc, ánh mắt và
khí thế của anh đồng loạt thay đổi như thể vừa được cởi phong ấn.
Lương Long thu lại nụ cười, đồng thời xóa bỏ suy nghĩ khinh địch trong lòng,
bắt đầu vào trạng thái chuẩn bị. Vì thể diện trước mặt vợ, dù đây chỉ là một trận đấu giao hữu thì gã cũng sẽ không thua!