Đến nhà Kỷ Cẩm, Thẩm Kình Vũ tự quét thẻ lên trên. Khi cửa thang máy mở
ra, anh thấy cả căn phòng tối thui thì lòng trầm hẳn xuống, song ngay
lúc ấy, đèn cảm ứng tự động ở cửa ra vào bật sáng, chiếu vào chiếc giày
đặt trước cửa. Bấy giờ tảng đá trong lòng Thẩm Kình Vũ mới đặt được
xuống.
Anh rón rén đi vào phòng ngủ của Kỷ Cẩm, vừa mở đèn đã nghe thấy một giọng căng thẳng: “Bật đèn khác đi!”
Thẩm Kình Vũ giật mình, người trên giường đang siết chặt chiếc chăn quanh
mình, hơn nữa giọng của cậu có âm mũi rất nặng, có lẽ là vừa khóc… hoặc
đang khóc.
Thẩm Kình Vũ chần chờ hai giây, lập tức tắt đèn.
Anh nghĩ một lúc, không đến gần vội mà ra ngoài ban công gọi điện cho Túc An.
“Alo? Chị An, tôi tìm được A Cẩm rồi, cậu ấy đang ở nhà… Vâng, không có
chuyện gì, cậu ấy ngủ rồi… Nếu không chị lùi lịch trình ngày mai của Kỷ
Cẩm lại được không? Tôi nghĩ cậu ấy cần nghỉ ngơi đủ… Vâng, chị cũng
nghỉ sớm đi.”
Hai phút sau, anh cúp điện thoại rồi quay lại phòng Kỷ Cẩm. Cậu vẫn đang rúc trong chăn, Thẩm Kình Vũ không biết trạng thái hiện tại của cậu như thế nào, cũng không dám cố ý vén chăn của cậu lên. Anh hiểu bây giờ Kỷ Cẩm cần không gian cá nhân, nếu không cậu đã chẳng
phải chạy từ khách sạn về nhà lúc nửa đêm.
“Ngủ đi, tôi không quấy rầy, chỉ ở cùng cậu thôi.” Thẩm Kình Vũ nói khẽ. “Nếu cậu không muốn tôi đợi ở đây thì tôi sẽ ra ngoài.”
Kỷ Cẩm không lên tiếng, Thẩm Kình Vũ nghe thấy tiếng vải vóc ma sát đến từ chiếc chăn.
Có vẻ Kỷ Cẩm không muốn đuổi anh đi.
Thẩm Kình Vũ nhìn điện thoại, nhận ra đã sắp bốn giờ sáng rồi. Là một người
giữ vững thói quen ngủ sớm dậy sớm, đây chắc chắn là hai ngày anh sinh
hoạt thiếu quy luật nhất trong bốn năm trở lại. Có lẽ vì đã xác định
được Kỷ Cẩm vẫn an toàn, đầu óc căng thẳng suốt đêm của anh dần thả
lỏng, anh vừa ngồi cạnh giường một lát đã thấy cơn buồn ngủ ập tới.
Anh đi quanh một vòng bên ngoài, những căn phòng còn lại vẫn có giường
nhưng vốn không có người ở nên ván giường trống không, đến khăn trải
cũng chẳng có. Ghế sô pha ngoài phòng khách chất đầy đồ, anh cũng không
dám táy máy. Cuối cùng chỉ còn nước về lại phòng Kỷ Cẩm.
“Nếu cậu không ngại, tối nay tôi ngủ ở đây được không?” Thẩm Kình Vũ hỏi rất khẽ.
Kỷ Cẩm không hề trả lời. Một lúc lâu trong chăn không có động tĩnh gì, chẳng biết cậu đã ngủ hay chưa.
Thẩm Kình Vũ đau đớn gì cũng chịu được, khổ thế nào cũng nhịn nổi, nhưng
chịu không nổi đói, mà cũng gánh không được cơn buồn ngủ. Cũng may
giường Kỷ Cẩm rất lớn, anh rón rén nằm xuống một bên, cởi áo khoác ra để ngăn giữa hai người.
Vừa đặt đầu xuống gối, nhắm hai mắt lại, Thẩm Kình Vũ đã chìm vào giấc ngủ.
***
Hơn mười giờ sáng hôm sau, Thẩm Kình Vũ vẫn đang say giấc, Kỷ Cẩm tỉnh lại
trước tiên. Cậu vừa mở mắt đã thấy người đang nằm cách đó không xa, ký
ức tối hôm qua dần quay lại khiến Kỷ Cẩm ngạc nhiên, nhìn Thẩm Kình Vũ
đến xuất thần.
Sườn mặt say ngủ của Thẩm Kình Vũ rất đẹp, nhưng
không hiểu sao trông không có vẻ mềm mại, ôn hòa như khi anh tỉnh. Có lẽ vì khuôn mặt anh vốn sắc, mũi cao, mày kiếm, xương hàm cũng rất rõ, đây vốn chẳng phải kiểu mặt búng ra sữa gì. Sự dịu dàng thường ngày của anh xuất phát từ ánh mắt, nụ cười.
Kỷ Cẩm bất giác nghĩ, từ khi
sinh ra Thẩm Kình Vũ đã tốt tính như vậy hay sao? Rốt cuộc là gia đình
như thế nào mới có thể nuôi nấng được một người tốt đến thế cơ chứ?
Đến khi tỉnh khỏi suy nghĩ, Kỷ Cẩm phát hiện mình đã vô thức xích lại về phía Thẩm Kình Vũ.
Cậu chống người, do dự đưa tay về phía trước toan chạm vào khuôn mặt của
anh. Cậu muốn xác nhận anh thật sự tồn tại, chứ không phải trong giấc mơ của mình.
Ngón tay cậu chạm gần đến bờ môi Thẩm Kình Vũ, hơi thở của anh phả lại nhè nhẹ, ấm áp, song cậu như bị bỏng, rụt tay về nhanh
như chớp.
Có lẽ động tĩnh của cậu lớn quá, Thẩm Kình Vũ khẽ nhíu mày nhưng chưa tỉnh lại, xoay người đối mặt với Kỷ Cẩm mà ngủ tiếp.
Kỷ Cẩm: “…”
Cậu buông cánh tay đang chống người, nằm xuống im lặng đối mặt ngắm Thẩm
Kình Vũ. Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng anh cũng tỉnh lại, mơ màng mở mắt. Kỷ Cẩm lập tức trở về tư thế nằm ngang.
Thẩm Kình Vũ ngáp một cái rồi ngồi dậy, cầm điện thoại ở đầu giường. Gần mười rưỡi, Túc An gửi đến hai tin nhắn.
Tin đầu tiên lúc hơn tám giờ sáng, Túc An hỏi anh đã tỉnh chưa, anh không
trả lời nên cô đoán anh vẫn còn đang ngủ, gửi thêm một tin nữa để báo
công việc hôm nay của Kỷ Cẩm đã được hủy, bao giờ anh tỉnh thì gọi lại.
Thẩm Kình Vũ liếc về phía Kỷ Cẩm, thấy cậu vẫn đang nhắm mắt nên nghĩ cậu vẫn còn ngủ, bèn rón rén cầm điện thoại ra ngoài.
Năm phút sau, Thẩm Kình Vũ nghe được tiếng động từ trong phòng ngủ nên vội chạy vào xem xét, thấy Kỷ Cẩm vừa ngồi dậy.
“Cậu tỉnh rồi à?”
“Ừ.”
“Thấy thế nào rồi?”
Kỷ Cẩm mất một lúc mới đáp lại: “Mệt.”
Thẩm Kình Vũ vội nói: “Tôi vừa gọi cho chị An, chị ấy đã liên lạc cho cậu
rồi, hôm nay cậu ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần làm việc. Trưa nay chị An sẽ qua thăm.”
“Bảo chị đừng qua.” Kỷ Cẩm bực dọc. “Hôm nay không muốn gặp ai hết.”
Thẩm Kình Vũ: “…”
Anh không biết cậu nói lời này là đang muốn anh cút nhanh lên, hay anh
chẳng phải “ai” cả, nhưng chỉ cần Kỷ Cẩm chưa nói thẳng muốn đuổi người
thì anh vẫn sẽ mặt dày ở lại. Trạng thái bây giờ của Kỷ Cẩm làm anh
không yên tâm để cậu một mình.
Thẩm Kình Vũ nhỏ giọng hỏi: “Nhà cậu có bàn chải đánh răng mới không?” Anh không mang hành lý đến đây, hôm qua còn chưa rửa mặt.
Kỷ Cẩm nói giọng ủ ê: “Anh tự tìm ở ngăn kéo dưới bồn rửa mặt đi. Dao cạo râu với sữa rửa mặt trong tủ gương.”
Thẩm Kình Vũ nhanh chóng làm vệ sinh xong rồi trở lại: “A Cẩm, cậu muốn ăn gì không?”
Lúc nói chuyện anh vẫn luôn thận trọng, anh muốn giao lưu với Kỷ Cẩm nhưng lại sợ cậu thấy phiền phức quá rồi lại trốn đi mất.
“Không thấy ngon miệng.” Kỷ Cẩm im lặng một hồi, có lẽ cũng biết không ăn gì
thì hại sức khỏe nên thở dài. “Uống tí cháo cũng được.”
Thẩm Kình Vũ vội gật đầu: “Được.”
Anh vào bếp lục lọi một hồi, ở đây có gạo, trong ngăn đá cũng có thịt,
nhưng không có rau quả tươi nào cả. May là trong ngăn tủ có đồ khô, anh
bèn quyết định làm cháo nấm hương thịt gà, cũng coi như có chút dinh
dưỡng.
Khi Thẩm Kình Vũ đang thái thịt trong bếp, Kỷ Cẩm từ từ
bước vào. Vốn cậu nghĩ anh sẽ gọi đồ ăn ngoài nhưng không ngờ anh lại tự nấu.
“Anh biết nấu à?”
Thẩm Kình Vũ mỉm cười tự giễu: “Nếu tôi không biết làm thì chắc đã chết trước khi trưởng thành rồi.”
Kỷ Cẩm ngạc nhiên. đam mỹ hài
“Đợi tôi nửa tiếng, tôi làm đơn giản nên sẽ xong nhanh thôi.”
Kỷ Cẩm vẫn không rời khỏi bếp mà đứng nhìn ở một bên. Cậu nhỏ giọng hỏi: “Ngón tay anh không sao chứ?”
Ngón trỏ của Thẩm Kình Vũ quấn đầy băng gạc, vì vết thương không thể dính
nước nên suốt lúc nấu anh vẫn vểnh ngón tay ấy lên. Nhưng anh đã quen
với chuyện bị thương như vậy rồi, vết thương nhỏ này gần như chẳng ảnh
hưởng gì.
“Không sao.” Thẩm Kình Vũ nhận ra tuy hôm nay cảm xúc
của Kỷ Cẩm không tốt nhưng không hề từ chối giao lưu với mình nên bắt
đầu tìm chủ đề. “A Cẩm, ở nhà cậu hay ăn gì?”
“Một tháng chẳng ở
nhà được mấy ngày…” Kỷ Cẩm nói. “Sẽ có bên dinh dưỡng mang đồ ăn đến.”
Vốn hôm nay cậu phải làm việc, cậu đột ngột bỏ bê công việc nên cũng
chẳng có ai đưa cơm.
Thẩm Kình Vũ thái thịt gà xong, thấy nấm hương đã ngâm gần được bèn vớt lên thớt gỗ, bắt đầu cắt thành sợi.
“A Cẩm.” Anh cố để ngữ khí của mình thật bình thản. “Sức khỏe của cậu có chỗ nào không ổn à?”
Kỷ Cẩm im lặng hồi lâu, đến tận khi Thẩm Kình Vũ cắt nấm hương xong cậu mới quay đầu, thở dài: “Bác sĩ nói tôi bị rối loạn…”
“Rối loạn…”
“Rối loạn lưỡng cực. Anh nghe thấy bao giờ chưa? Là bệnh ấy.”
Kỷ Cẩm nói rồi cố sức miết tay lên mặt bàn, cậu muốn xem phản ứng của Thẩm Kình Vũ, nhưng đồng thời không dám nhìn biểu cảm của anh, cả người căng cứng.
Thẩm Kình Vũ biết bệnh này. Mấy năm nay anh đọc không ít
sách về tâm lý học, cũng có hiểu biết đơn giản về những căn bệnh thường
gặp nhất. Đây cũng là lý do anh nhanh chóng nhận ra không phải tính cách Kỷ Cẩm tệ, mà do cậu bị bệnh.
Kỷ Cẩm nghe thấy tiếng nước, biết
Thẩm Kình Vũ đang rửa tay, rồi anh bước tới trước mặt cậu. Cậu đang rũ
mắt nên chỉ thấy được từ ngực anh trở xuống. Sau đó Thẩm Kình Vũ giơ tay tay ra với cậu.
Ấy là một động tác thử, Kỷ Cẩm không hề cự tuyệt, thế là Thẩm Kình Vũ bước lên, ôm cậu vào trong ngực.
Anh chẳng hề an ủi. Thân là một người đàn ông dành phần lớn sự chú ý vào
thể thao, ngay cả huấn luyện viên, đối thủ hay bạn bè xung quanh hầu hết cũng là những người vạm vỡ, thô kệch, anh không biết cách bày tỏ sao
cho mềm mại tình cảm, chỉ biết một cái ôm, một cái xoa bóp hay một lần
chạm tay cũng hơn ngàn vạn từ ngữ.
Kỷ Cẩm lại muốn khóc. Trong
giai đoạn trầm cảm, cậu rất dễ rơi nước mắt mà tự cậu chẳng thể kiềm chế được. Cậu chôn mặt trên vai Thẩm Kình Vũ. Cái ôm này kéo dài đầy yên
lặng và mạnh mẽ.
Đến khi cháo sôi, Thẩm Kình Vũ buông Kỷ Cẩm ra
rồi bỏ nấm hương và thịt gà mới thái vào trong nồi. Sau mười lăm phút
cháo bắt đầu sền sệt, Thẩm Kình Vũ bèn tắt bếp, múc cháo ra bưng lên
bàn.
Hai người vừa ăn cháo nóng vừa nói chuyện tiếp.
“Chị An không biết cậu bị bệnh à?”
Kỷ Cẩm lắc đầu: “Chị có nghi ngờ, nhưng tôi nói từ nhỏ tính mình đã như vậy là chị tin ngay.”
Lời của Kỷ Cẩm cũng không hẳn là nói dối, đúng là từ nhỏ tính cách cậu đã
khá kỳ quặc, không thân thiện với người khác mà chỉ chăm chăm vào âm
nhạc, một khi chìm đắm là gần như mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Nhưng sau khi trưởng thành mọi thứ dần trở nên nghiêm trọng hơn, cơ thể
ngày càng khó chịu, thậm chí ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày nên cậu
mới đi khám. Huống hồ hiểu biết của người thường đối với bệnh tâm lý là
rất hữu hạn, đến mấy năm gần đây bệnh trầm cảm mới được phổ cập. Đối với trường hợp của Kỷ Cẩm, hầu hết mọi người chỉ cảm thấy cậu “tính tình
tệ”, “thần kinh”, hay thậm chí là– “có tính nghệ sĩ”.
Không đợi Thẩm Kình Vũ hỏi tiếp, Kỷ Cẩm nói khẽ: “Căn bệnh này tôi chưa kể với bất kỳ ai, anh là người đầu tiên.”
Thẩm Kình Vũ ngạc nhiên, bật thốt lên: “Vậy còn Tiêu Dịch Kiệt?”
Kỷ Cẩm vừa nghe thấy cái tên này thì mặt tối sầm lại, thả cả cái thìa trong tay xuống.
“Tôi không hề nói cho nó!” Kỷ Cẩm cả giận.Đọc tiếp
Tác giả có lời muốn nói:
Lần đầu chung giường, lần sau sẽ tiến xa đến mức nào ta? (uây)
Mấy chương trước có bạn nghi ngờ vì sao chị An không biết Kỷ Cẩm bị bệnh,
thì có hai nguyên nhân. Một là chị An là phụ nữ, cô không ở chung với Kỷ Cẩm mà cũng không thể kè kè 24 tiếng cạnh cậu, có những thứ cô không
thể để ý được; thứ hai là chỉ có những người biết về bệnh tâm lý mới có
thể suy nghĩ theo chiều hướng này, nếu không thì chỉ thấy tính cách
người này khá kỳ quặc thôi. Bạn cùng phòng đại học của tôi cũng bị rối
loạn lưỡng cực mà bọn tôi hoàn toàn không nhận ra, cùng lắm là thấy cô
ấy hay để tâm mấy chuyện vụn vặt quá thôi. Hơn nữa cô ấy cực kì thông
minh, vừa tốt nghiệp đã mở công ty riêng rồi. Bản thân cô ấy cũng không
biết mình có vấn đề, cho đến tận sau khi kết hôn, chồng cô ấy phát hiện
vợ mình có hành vi tự hại, đưa cô ấy đến viện mới có chẩn đoán chính
xác.
Hơn nữa triệu chứng ở mỗi người không giống nhau, của A Cẩm được coi là tương đối nhẹ. Khi tôi viết thì thấy các manh mối khá rõ
ràng mà mọi người đều có thể nhìn ra, nhưng có lẽ trong thực tế mọi thứ
không nhìn rõ được như vậy…