Mà Tuấn Vương phủ đã lâu đều là không có náo nhiệt như vậy. Tuy rằng nói náo nhiệt như vậy có chút không phải mong muốn của bọn họ. Nếu náo
nhiệt như vậy mà Tuấn vương phi lại gặp chuyện, như vậy bọn họ tình
nguyện lại để quạnh quẽ như lúc trước.
Về phía Tuấn vương phi,
nửa đêm trước còn đang ngủ mạnh khoẻ, chính là sau nửa đêm lại bị bừng
tỉnh dậy, tim đập nhanh, ghê tởm choáng váng đầu, nôn mửa. Đáng thương
cho Đỗ thái y, tuổi tác đã cao, một ngày lui tới bốn năm lần, đôi chân
lão mệt mỏi như muốn bị chặt đứt vậy.
Tuấn vương phi đây là gặp
ác mộng, là chứng kinh mộng sau tai nạn, chỉ có thể kê một chút canh an
thần. Quả nhiên sau khi uống hết một chén lớn canh an thần, Tuấn vương
phi lại là ngủ rồi.
Hiện tại Đỗ thái y lại lo lắng một việc, đó
chính là nếu Tuấn vương phi cứ kéo dài thời gian bị như vậy, sợ là cũng
không phải chuyện tốt gì. Tổng không thể nào mỗi lúc gặp ác mộng đều cho uống canh an thần đi. Đã là thuốc liền có ba phần độc, về sau mỗi ngày
Tuấn vương phi như vậy, không lẽ cứ cho người uống thuốc mỗi ngày sao?
Thân thể Tuấn vương phi trước đó vốn đã không quá tốt. Cũng là vì năm đó
sinh nhi tử lúc tuổi đã cao, khiến cho cơ thể bị tổn thương nặng. Thật
vất vả điều dưỡng mười mấy năm mới là tốt lên được một ít. Bây giờ giống như là lại mắc phải chứng kinh mộng, về sau nếu cứ dùng thuốc hàng ngày như này, đối với thân thể Tuấn vương phi là cực kỳ không có lợi. Rốt
cuộc thì thân thể của Tuấn vương phi cũng bị suy yếu nhiều so với trước
kia.
Mà thật đúng là Đỗ thái y đoán đúng rồi, khi Tuấn vương phi tỉnh thì còn tốt một chút, chính là chỉ cần ngủ liền gặp ác mộng, sau
đó chính là choáng váng đầu. Có thời điểm nghiêm trọng còn nôn mửa.
Không đến thời gian mấy ngày, một người vốn dĩ còn đang tốt đã bị tra
tấn đến không còn hình người, người cũng tiều tụy đi rất nhiều. Cũng vì
vậy làm người trong vương phủ ngày càng sốt ruột gấp gáp.
Tuấn vương gia tức giận đến đập không biết bao nhiêu là cái bàn. Quản gia
mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều là nước mắt lưng tròng, trong
lòng không ngừng nhẩm tính. Vương gia bọn họ thế nào lại một cái rồi một cái đem đập vỡ a, những cái bàn này của bọn họ có cái nào là không quý
đâu.
Có thể hay không từ từ mấy ngày a. Hắn ngày mai sẽ đặt mua
mấy trăm bộ bàn ghế bình thường đặt trong viện, muốn đập cũng không có
vấn đề a. Nhưng ngàn vạn lần vương gia đừng đập đồ trong phủ. Đồ trong
phủ nếu không phải là tử đàn thì chính là hoa cúc hoa lê, nếu không thì
cũng chính là trầm hương thực quý giá. Nếu mỗi ngày đều mua mới một cái, kia phải tốn biết bao nhiêu bạc a. Cho dù là Tuấn vương phủ bọn họ
nhiều của cải đi chăng nữa, cũng không thể nào chống đỡ được cho một
vương gia thích đập bàn hằng ngày a.
Cũng vẫn còn may là giờ vương gia mới chỉ đập bàn, còn không có đạp đổ
tường. Nói cách khác, nếu mỗi ngày vương gia đều đập tường, vậy đâu chỉ
là tốn bạc thôi đâu, đó còn là sự tình mất thể diện nữa. Không biết
người của Tuấn vương phủ bọn họ đều trọng thể diện như mạng sao?
Tuấn Vương phi tình huống càng ngày càng không tốt, gần nhất cơ hồ mỗi ngày
đều phải uống vài lần canh an thần. Chính là dược này uống nhiều, người
cũng càng ngày càng yếu. Hiện tại Tuấn vương phi càng ngày càng tiều
tụy. Lúc vừa trở về còn có thể đứng lên đi trong chốc lát, nhưng là hiện tại bệnh tình càng ngày càng nặng, đã triền miên đến độ vô pháp đứng
dậy.
Đỗ thái y cũng là suy nghĩ đến bạc trắng tóc, chính là ngoài kê thuốc an thần ra, cũng không có cách nào chữa được khỏi bệnh.
“Ta đi tìm xem biểu ca,” gần đây Vũ Văn Húc cũng là gấp đến phát hoả. Tất
cả biện pháp hắn đều đã nghĩ, chính là vẫn vô dụng. Bệnh của mẫu thân
ngày càng trở nặng, nhưng cái nhi tử là hắn lại không có được biện pháp
gì. Hắn quả thật là đứa con trai thất bại.
“Đi nơi đó của hắn làm cái gì?”
Đại quận chúa gần nhất đều là cấp đôi mắt đỏ, hiện tại cũng là tinh thần sa sút. Chỉ cần nghĩ đến bộ dáng cỉa Tuấn vương phi, trong lòng cũng là vô cớ buồn bực không thôi.
"Ở nhà của biểu ca có một cái thần y nổi danh."
Vũ Văn Húc lau mặt một chút. Hiện tại cũng chỉ nghĩ đến như vậy, không thử thì làm sao bây giờ. Không lẽ cứ luôn ở chỗ này chờ không sao?
“Vậy ngươi mau đi a,” Đại quận chúa thúc giục đệ đệ, “Đừng trì hoãn nữa, nói không chừng thật là hữu dụng.”