Đương nhiên những việc này bản thân nàng không để bụng, dù sao lại không phải là chuyện liên quan đến nàng. Nhưng chính là cứ có một đống người ở ngay trước mặt, cơ hồ mỗi ngày đều là lải nhải. Tỷ như ngày này tháng
này, trong một ngày lễ chùa dâng hương náo nhiệt, một cô gái trẻ không
biết sao lại rời đi, sau đó cùng hạ nhân đi lạc. Rồi sau đó trời xui đất khiến thế nào lại cứu được Tuấn vương phi, từ đó tiền đồ vô lượng.
Cứ như vậy nói thật nhiều năm, chờ đến sau khi Diêu Linh Lung được gả đi
chuyện này mới dần dần phai nhạt, đương nhiên những cái đó nàng không
nhớ kỹ cũng bị người ta nói nhiều đến mức phải nhớ kỹ.
Liền tỷ
như, kỳ thật chuyện này phát sinh ở trong ngày lễ dâng hương ở dưới
chân núi, cách hôm nay ba ngày. Thật mệt cho nàng mấy hôm trước còn nhớ
cha nên mới cố ý hỏi Hà ma ma thời gian. Nàng còn đang ngẫm không biết
mình đã đem chuyện gì quên mất. Xem đi, thật đúng chính là đại sự.
Cơ hội tốt như vậy nàng đương nhiên là nghĩ đến tỷ tỷ. Nàng muốn để tỷ tỷ
cứu Tuấn vương phi, trở thành ân nhân cứu mạng của Tuấn vương phí. Hơn
nữa đại ca từ nhỏ đã có quan hệ tốt với tiểu Tuấn vương, kia còn có thể
kém sao?
Kỳ thật nàng thật sự không có nghĩ tới để tiểu Tuấn
vương trở thành tỷ phu của mình. Rốt cuộc thân phận của tiểu Tuấn vương
còn đó, không phải là người các nàng có thể với tới được. Dù sao Tuấn
vương phủ cũng là hoàng thân quốc thích. Nàng không cho là do tỷ tỷ của
chính mình không tốt, chỉ là lấy thân phận của bọn họ, nếu gả đến Tuấn
vương phủ, nàng còn sợ tỷ tỷ của mình sẽ phải chịu ủy khuất đâu.
Thật ra nàng chỉ nghĩ giúp tỷ tỷ tìm được một người giống với người Diêu
Linh Lung đời trước gả là được. Sau đó nàng lại làm cho tỷ tỷ một cái
thập lý hồng trang. Đời này cha cùng đại ca đều là hảo hảo nói, sẽ luôn
là chỗ dựa cho đại tỷ, cho nên đại tỷ phu tương lai của nàng tuyệt đối
cũng sẽ không dám khinh nhục đại tỷ của nàng.
Sự tình chính là như thế định rồi, nàng nhất định phải đem cơ hội lần này nắm chắc trong tay.
Nàng phải để đại tỷ từ nhỏ liền bắt đầu đi trên một con đường tốt, không để
đại tỷ phải đi bất luận một con đường vòng nào, tránh cho cuối cùng lại
bị hủy hoại cả một đời.
Thời gian ba ngày trôi qua thật nhanh.
Trong ba ngày này, Thẩm Thanh Từ mỗi ngày đều là cong con mắt cười. Mọi
người đều có thể cảm giác được nàng rất vui vẻ. Chỉ cần là nàng cao
hứng, toàn bộ người trong phủ cũng sẽ đều là vui vẻ mà muốn cười theo.
Thẩm Thanh Dung bế Thẩm Thanh Từ lên trên xe ngựa, lại cẩn thận đắp một cái chăn mỏng lên chân của muội muội mình.
Sau đó nàng chính mình cũng ngồi lên xe ngựa. Mặt sau xe ngựa có ba cái bà
tử đi theo, còn có mấy cái nha đầu. Phía trước cũng là thật nhiều hộ vệ. Tướng quân phủ cái khác không nói, chính là hộ vệ tuyệt đối là đứng
đầu.
Kỳ thật Thẩm Thanh
Dung cũng là thật lâu rồi chưa ra khỏi phủ. Nàng cũng là cô nương bình
thường cửa lớn không ra, cửa sau không lui tới. Thời điểm ngày thường,
cũng không có người đối với nàng đưa thiệp. Rốt cuộc nàng đã có mười năm mang thân phận thứ nữ. Tuy hiện tại đã trở thành đích nữ, chính là
thanh danh còn chưa có được truyền ra bên ngoài, cho nên nàng nếu muốn
đặt chân vào cái vòng tròn quý nữa kia, xác thực là không dễ dàng.
Những quý nữ trong kinh này, trên mặt thì xưng tỷ kêu muội nghe thật ngọt, ai biết bên trong lại che dấu không ít ý xấu đâu.
Cho nên mới nói, thiên hạ của nam nhân không yên ổn, nhưng thế giới của nữ nhân chưa chắc đã hoà bình.
Vòng tròn quý nữ trong kinh Thẩm Thanh Từ nhất định là phải đánh đi vào.
Đương nhiên nàng cũng muốn tỷ tỷ đi vào. Về sau nàng còn muốn kiếm thật
nhiều bạc đâu. Mà bạc từ đâu tới, chẳng phải là từ những quý nữ đó sao?
Cho nên vì đại nghiệp kiếm bạc, tỷ tỷ cũng phải hy sinh thân mình một
chút, bỏ đi tính cách ngăn mình với thế nhân.
Xe ngựa đi thập phần
nhanh, trên đường cũng là một đường an tĩnh bình an. Trên đường đi bọn
họ cũng gặp vài chiếc xe ngựa cùng đường. Cũng không biết là người của
nhà nào, nhưng nhìn từ xe cũng có thể thấy, người tới hôm nay cũng đều
là những người không phú thì quý ở trong kinh.
Thẩm Thanh Dung vẫn luôn là ôm muội muội, lại là giúp nàng chỉnh lý lại búi tóc ở trên đầu.
“Nhớ không được chạy loạn, nhất định phải đi theo tỷ tỷ.”
Dọc theo đường đi, Thẩm Thanh Dung không ngừng dặn dò muội muội. Nàng thật
sự lo lắng muội muội thật sự chạy loạn, tìm không thấy người thì phải
làm sao giờ? Lần trước bị thương kém chút nữa đã đem bọn họ doạ sợ muốn
chết, nếu thật sự lại có thêm lần nữa, e rằng bọn họ đều muốn chết thật
theo a.
“Ân,” Thẩm Thanh Từ thành thành thật thật gật đầu, nàng
sẽ không làm chuyện xấu, nàng chỉ biết làm chuyện tốt, còn muốn mang
theo tỷ tỷ cùng nhau làm chuyện tốt.
Xe đi trên đường xóc nảy, Thẩm
Thanh Từ cùng tỷ tỷ chơi. Thỉnh thoảng có thể nghe được thanh âm mềm mại của tiểu nữ hài, cũng là làm ý cười trên mặt của Thẩm Thanh Dung ngày
càng ôn nhu.
“A Ngưng yêu nhất tỷ tỷ.”
Thẩm Thanh Từ là
cái tiểu vua nịnh nọt. Cũng chỉ là biết nịnh làm tỷ tỷ của nàng cảm
động, sau đó cùng nhau đi làm chuyện xấu. Tỷ như cùng nhau đi hái hoa,
các nàng hái trụi hết hoa ở trong vườn, làm thợ làm vườn chuyên trồng
hoa trong phủ muốn khóc chết.
Lại giống như khi nàng cùng phu tử
học viết chữ, nàng chỉ nói vài câu, cái tỷ tỷ tốt Thẩm Thanh Dung này
lền muốn giúp nàng cầm đao, thay nàng làm bài tập. Đây quả thật chính là một cái tỷ tỷ tốt, không hề cự tuyệt bất luận một cái yêu cầu gì của
muội muội mình.
Thiên hạ đệ nhất hảo tỷ tỷ, cũng có lẽ chỉ như nàng mà thôi.
Chờ tới lúc các nàng tới rồi, Thẩm Thanh Dung đầu tiên là lôi kéo tay nhỏ
của muội muội, mang theo nàng đi bái Bồ Tát, lại quyên một ít tiền dầu
mè, sau đó mới chuẩn bị mang nàng đi dạo hội chùa. Kỳ thật tuy gọi là
hội chùa, nhưng không chỉ có bán hương thôi đâu. Các loại như công cụ,
trang sức, thức ăn linh tinh cũng là tương đối nhiều.
Kỳ thật
Thẩm Thanh Từ cũng không thích địa phương có quá nhiều người. Biển người tấp nập, hơn nữa nếu nàng không chú ý, những người lớn khổng lồ đó có
khả năng đem nàng dẫm bẹp. Nàng khó khăn ngẩng đầu lên, mặc kệ nhìn nơi
nào cũng đều thấy tay dài chân dài của những người trưởng thành.
“Tỷ tỷ, chúng ta đi nơi này đi.” Thẩm Thanh Từ chỉ chỉ vào một con đường rộng ở một bên, hai bên đường còn có không ít hoa dại.
“A Ngưng, nơi đó không thể đi.”
Thẩm Thanh Dung vội vàng kéo lại tay nhỏ của muội muội, không muốn để nàng
nửa phần rời đi chính mình. Nàng đều nghe người ta nói qua, ở những địa
phương như này, người càng nhiều, càng nhiều nguy hiểm. Cũng không biết
có bao nhiêu người xấu trà trộn vào. Cũng không thiếu chuyện hài tử bị
bắt cóc bán đi. A Ngưng nhà nàng lớn lên đáng yêu như vậy, nếu như bị
người ta trộm đi, kia phải làm sao bây giờ?
“Tỷ tỷ, A Ngưng muốn đi hái hoa hoa.”
Thẩm Thanh Từ không ngừng đem tiểu thân hình của mình hướng ra phía ngoài,
trên trán cũng là toát ra không ít mồ hôi lạnh. Xong rồi, hình như là
muốn không kịp thời gian rồi. Nàng vừa thấy được Diêu Linh Lung kia. Nếu không đi bây giờ, một hồi nữa sẽ để cho Diêu Linh Lung chiếm được đại
tiện nghi. Các nàng cũng chỉ có một cơ hội như vậy, chính là lúc này đây a. Suy cho cùng nếu là bỏ lỡ, các nàng cũng không thể lại đem Tuấn
vương phi ném thêm một lần nữa để các nàng lại đi nhặt a.
“Hảo hảo, ngươi đừng vội.”
Thẩm Thanh Dung thấy khuôn mặt nhỏ của muội muội đều nghẹn đỏ, thật đúng là
làm người đại tỷ như nàng đây gấp muốn chết, cũng chỉ có thể là gật đầu
đáp ứng. Dù sao bọn họ có mang theo hộ vệ, chỉ cần không rời đi quá xa
là sẽ không có việc gì.
“Tỷ tỷ, A Ngưng khát làm sao bây giờ?”
Thẩm Thanh Từ quay đầu lại hỏi Thẩm Thanh Dung, nàng còn muốn đem công
tác chuẩn bị làm tốt mới được, dù sao nếu các nàng có chuẩn bị mà đến,
tránh cho lúc đó bị luống cuống tay chân.