Thật đúng là không yên, Thẩm Định Sơn bị người một nhà này nói đến đau
đầu. Cũng khó trách người ta nói, một nữ nhân tương đương ba con vịt, mà trong phòng này nhiều nữ nhân như vậy, đâu chỉ là vịt, căn bản đây là
một đàn vịt.
"Các ngươi rốt cuộc là muốn nói cái gì," Thẩm Định
Sơn đều là nghe đến phiền, hắn quăng một chút tay áo, bực tức lên tiếng
"Có chuyện liền nói, có rắm thì phóng, nói một đống lời vô nghĩa như vậy làm cái gì?"
Những nữ nhân đó chắc chắn đang nghĩ muốn có được
thứ gì từ chỗ hắn, muốn nói gì thì nói đi, sao cứ phải vòng vo nói ra
một đống câu vô nghĩa như vậy làm cái gì, làm hắn nghe mãi cũng không
biết các nàng muốn biểu đạt ý gì?
“Định Sơn a……” Thẩm lão phu
nhân nghe con dâu khuyên nên hiện tại tâm tình đã tốt lên một ít, hiện
tại cũng là phải nói tới chính sự, đương nhiên nói nhiều như vậy, làm
nhiều như vậy, còn không phải là bởi vì chuyện này sao?
“Ngươi hiện tại dưới gối chỉ có một nhi tử, lại không phải là con vợ cả, như
vậy đi, ta đem Phi ca nhi sang tên đến dưới danh nghĩa của ngươi, ngươi
xem coi thế nào?”
Tɦẩʍ ɖυ Phi là đích thứ tử của con trai lớn
Thẩm lão phu nhân, cũng là tôn tử mà bà thương nhất. Bà đã tính rồi, con đại phòng của Thẩm Định Sơn sau này sẽ kế thừa cái nhà này của hắn, cho nên bà không tính bỏ qua vị trí béo bở ấy. Suy đi tính lại, để đích thứ tử của con trai lớn của bà ghi danh dưới nhà bên đấy là thích hợp nhất.
Mà con dâu thứ hai của bà ta đứng bên cạnh lại là khẽ chép miệng, tuy trên mặt nàng ta không nói gì, chính là trong lòng lại không cam tâm. Rõ
ràng đều là người một nhà, dựa vào cái gì chẳng những con vợ cả lão đại
có thể kế thừa gia nghiệp, bây giờ con thứ hai cũng có thể qua bên để kế thừa nơi đó của đại bá. Nói trắng ra, nếu chuyện này thành công, sau
này toàn bộ tướng quân phủ đều là của hắn, còn có cả của hồi môn của Lâu Tuyết Phi. Nàng ta còn nhớ rõ, lúc ấy khi Lâu Tuyết Phi gả đến, mấy
trăm đài hồi môn được nâng vào phủ, làm không ít người đỏ mắt. Lúc Lâu
Tuyết Phi bị đuổi đi, những cái hồi môn đó đều bị lão phu nhân cầm giữ.
Bất quá tuy bọn họ đã chiếm được cái tiện nghi này, nhưng hiện tại lại
là không có động đến được.
Khi trong kinh truyền đến tin tức, nói Thẩm Định Sơn đại thắng muốn hồi
triều, bọn họ lập tức bị doạ đến lộn xộn. Tính tính của Thẩm Định Sơn
bọn hắn còn không hiểu sao, hắn muốn nói lục thân không nhận là sẽ thật
sự lục thân không nhận a.
Lại nói đến, bọn họ cũng không phải một tộc nhất mạch với nhà Thẩm Định Sơn, nhiều lắm chỉ tính là đại bá, cũng đã phân gia đến mấy tông. Nếu nhân gia mà tức giận, thực sự đem bọn họ
đuổi đi, bọn họ cũng chẳng thể làm gì được người ta, mà thiên hạ cũng
không ai nói gì hắn.
Hiện tại liền tốt, hiện tại Thẩm Định Sơn
dưới gối không có con vợ cả, chỉ cần đem người đưa qua dưới danh nghĩa
của hắn, về sau hết thảy đại phòng của hắn, bao gồm cả của hồi môn của
Lâu Tuyết Phi còn không phải đều thuộc về bọn họ sao. Còn về con cái
hiện tại của Thẩm Định Sơn cũng không tính là việc lớn gì. Đôi thứ tử
thứ nữ kia thì không tính đến, còn lại Thẩm Thanh Từ kia, trưởng thành
rồi bất quá cũng chỉ mất một bức hồi môn sự tình, đem nàng gả đi ra
ngoài là được rồi. Huống chỉ, có thể lớn lên hay không còn rất khó nói.
Nói không chừng nửa chừng liền chết non, mà về sau hết thảy đại phòng
bên kia còn không phải đều sẽ nằm trong tay của bọn họ hay sao.
Chính là cơ hội tốt như vậy, như thế nào lại rơi xuống một nhà lão đại chứ.
Vậy nhị phòng bọn họ một chút chỗ tốt cũng đều không có được. Nhưng đây
lại là ý tứ của lão phu nhân, liền tính hiện tại nàng không cam lòng
cũng đều không thể nói được gì.
Thẩm Định Sơn sau khi nghe Thẩm lão phu nhân nói câu kia, khuôn mặt chất phác của hắn tỏ vẻ khó hiểu.
“Bá nương, ta có nhi tử.”
Hắn có nhi tử, là nhi tử thân sinh của hắn, vì cái gì còn muốn cho nhi tử
người khác tới làm con thừa tự của hắn, lại còn nói hắn không có nhi tử, không có người thừa kế là ý gì? Vậy Thẩm Văn Hạo là sinh ra từ cục đá
sao?
“Định sơn, ngươi nghe bá nương nói,” Thẩm lão phu nhân để bà tử đỡ chính mình ngồi xuống, nói ra mấy lời nghe thấm thía, “Bá nương
biết, ngươi có nhi tử, cũng biết Văn Hạo là cái hảo hài tử, nhưng ngươi
không có vì A Ngưng mà nghĩ tới sao?”
"Chuyện này cùng A Ngưng có quan hệ gì?”
Thẩm Định Sơn vừa nghe Thẩm lão phu nhân nhắc tới tên của nữ nhi, vốn là muốn bước chân đi lại bị kéo dừng lại.