Nghe được tin tiểu Tuấn vương bọn họ muốn tới, Thẩm Thanh Dung vội vàng
đứng lên, sắc mặt có chút căng thẳng. Nàng đã mười tuổi, hiện tại cũng
bắt đầu tập quản gia trong phủ. Bản thân nàng cũng biết, có ngoại nam ở
đây, nàng không tiện ra mặt. Bất quá trong nhà hiện tại cũng không có
người có thể thay nàng tiếp khách, cho nên nàng liền kêu nha đầu bà tử
đem mọi thứ chuẩn bị tốt, tỷ như trà cho ba vị thiếu gia, điểm tâm, còn
có đồ ăn cho buổi tối đều phải chuẩn bị tốt.
Nha đầu bà tử đều là đi vội, ngay cả Thẩm Thanh Dung đều có cảm giác trong nhà có chút rối
loạn. Cũng không biết mấy vị công tử kia có hay không sẽ ghét bỏ. Trong
khi tất cả đều bận rộn, cũng chỉ có Thẩm Thanh Từ là bình tĩnh, nàng an
tĩnh ngồi một bên để nãi ma ma giúp nàng phe phẩy cái quạt.
Thẩm Thanh Từ nghịch nghịch ngón tay của chính mình. Kỳ thật đời trước nàng
cũng không phải do nãi ma ma nuôi lớn, mà là đại tỷ tự mình chiếu cố.
Chỉ là lúc đó nàng đối với đại tỷ cũng không có bao nhiêu thân thiết,
cùng với đại ca đều giống nhau, trong thâm tâm nàng luôn cho rằng là bọn họ thiếu nàng, cho dù đã đem nàng nuôi lớn, vẫn là thiếu nàng. Bọn họ
nợ nương nàng một mạng, cũng chính là nợ nàng.
Cho nên cuối cùng nàng đã làm bọn họ đem mạng trả lại cho nàng.
Đột nhiên nàng có cảm giác có chút lạnh, sau đó khẽ rụt rụt cái cổ của chính mình.
“Tỷ nhi có phải hay không cảm thấy lạnh?” Nãi ma ma sờ sờ cái trán Thẩm Thanh Từ, sau đó lại sờ khuôn mặt nho nhỏ của nàng.
Thẩm Thanh Từ lắc đầu, vẫn là ngoan ngoãn ngồi.
Nàng tiếp tục nghịch tay nhỏ của chính mình, sau đó nghiêm túc cho lên
miệng, gặm. Kỳ thật nàng vừa nghĩ tới một việc, tỷ tỷ hiện tại đã mười
tuổi. Mà cô nương ở gia đình đứng đắn, tuổi này đều đã hoặc chuẩn bị
được nghị hôn rồi. Nhà bọn họ không có nữ chủ nhân, cha lại là cái đại
quê mùa, trong nhà những cái bà bác, thím kia, cũng đừng hi vọng bọn họ
có thể vì tỷ tỷ mà tuyển chọn cho một nhà tốt. Những nhà mà tốt, bọn họ
há lại không tính cho cô nương nhà mình, sao còn tới lượt tỷ tỷ. Cho nên đời này nàng nhất định phải đem tỷ tỷ sớm gả đi. Không thể để cả đời
của tỷ tỷ bị lỡ giở, đến tận 18 tuổi vẫn chưa nghị hôn, trở thành trò
cười cho toàn bộ kinh thành.
Hai người bạn tốt của đại ca hình như cũng thực không tồi, nàng còn đang
suy nghĩ có hay không nên từ hai người bọn họ tuyển chọn một cái vị hôn
phu cho tỷ tỷ mình.
Trong khi Thẩm Thanh Từ ở chỗ này suy nghĩ
thì Thẩm Thanh Dung ở bên ngoài lại vội đến sứt đầu mẻ trán. Nàng cố hết sức đem mọi thứ chuẩn bị thoả đáng.
Đương nhiên ở đây nam nữ
đến 7 tuổi là đã có khác biệt. Nàng bây giờ đã là đại cô nương, cũng
không thể xuất đầu lộ diện. Tuy rằng bọn họ không có mẫu thân dạy dỗ,
nhưng phụ thân cũng đã thỉnh giáo lão ma ma đến dạy dỗ quy củ cho nàng.
Hơn nữa từ nhỏ mẫu thân cũng đã dạy qua lễ tiết cho nàng, những cái đó
nàng vẫn thập phần ghi nhớ, không dám quên.
Cho nên khi nhóm người tiểu Tuấn vương đến, nàng đã trở về trong tiểu viện của chính mình, cũng không có xuất hiện nữa.
Nãi ma ma ôm Thẩm Thanh Từ đi ra. Nàng mới là tiểu hài tử 4 tuổi, bản thân
lại là phấn điêu ngọc trác, hơn nữa nàng nhỏ, cái gì trông cũng nhỏ bé,
nhưng đôi mắt lại đặc biệt long lanh, trên người luôn có mùi sữa thơm
thơm. Khó trách Thẩm Định Sơn lại xem nàng như bảo bối. Chỉ cần nàng
dùng cặp chân trâu đen kia nhìn chằm chằm ngươi, ngươi chắn chắn sẽ mềm
lòng, có thể vì nàng mà hái cả sao trên trời.
“A Ngưng, đại ca ôm ngươi”
Thẩm Văn Hạo liền vội vàng ôm muội muội mình từ tay nãi ma ma, sau đó hắn lấy ra từ trên người một đống trống bỏi.
“Đây là đại ca trả lại ngươi, ngươi xem,” hắn lại là lấy ra một cái đưa cho
nàng. Hắn bây giờ cơ hồ là giống hệt với đời trước. Lúc trước hắn cũng
vậy, cơ hồ là muốn mua hết toàn bộ hàng trong kinh thành đem về cho
nàng. Mà hắn cùng Thẩm Định Sơn giống nhau, chỉ cần là Thẩm Thanh Từ
muốn, chẳng sợ là tính mạng của chính bản thân mình, bọn họ cũng sẽ đưa
hết toàn bộ cho nàng.
Thẩm Thanh Từ phe phẩy trống bỏi, một đôi mắt
to cũng là nhìn chằm chằm vào hai cái thiếu niên công tử đứng ở phía sau Thẩm Văn Hạo, bọn họ cùng Thẩm Văn Hạo tuổi tác không sai biệt lắm, một cái thanh cao quý khí, một cái lịch sự tao nhã tuấn dật……