Thẩm Định Sơn đối với Thẩm gia nhị phòng không cho nổi một sắc mặt tốt.
Sỉ nhục vợ con hắn, đuổi vợ con hắn ra khỏi phủ, hại thê tử hắn phải bỏ
mạng nơi sơn thôn, sự việc kia, hắn nhớ cả đời.
Bọn họ hại thê tử hắn không bao giờ có khả năng trở lại, hại tiểu A Ngưng của hắn cả đời này không có khả năng sẽ có nương.
Thẩm lão phu nhân cảm thấy ngực của chính mình phát đau. Chính là bà biết,
bây giờ không phải là thời điểm phát hoả. Ai bảo người trước mặt này lại không phải từ trọng bụng mình bò ra tới. Ai bảo con trai của bà không
biết cố gắng. Hắn chỉ là cháu trai, không phải bà sinh, không phải bà
dưỡng, cho nên hiện tại đều không thân cận. Hiện tại bà còn muốn dựa vào Thẩm Định Sơn để sống. Cũng chỉ có dựa vào hắn, bà mới có thể có cuộc
sống hưởng vinh hoa phú quý, có nhiêù nha hoàn bà tử hầu hạ, còn được
nghe người khác tôn kính gọi một câu lão phu nhân.
Chờ đến khi bà đem quyền quản sự trong phủ bắt đến tay, về sau tướng quân phủ chính là của bà, do bà định đoạt.
Dù nghĩ như vậy, nhưng thật sự bà cũng không nhịn được khẩu khí này. Chỉ
là lúc bà muốn mở miệng, con dâu cả lại vội vàng nhéo tay áo bà, sau đó
nhỏ giọng nói:
"Mẫu thân, ở đây nhiều người, tai vách mạch rừng. Hiện tại tướng quân đối với chúng ta tâm đã sinh bất mãn, nếu bây giờ
lại làm hắn không vui. Kia......"
“Hắn dám!” Thẩm lão phu nhân cười lạnh một tiếng, “Ta còn chưa tin, hắn còn có thể đem bá nương là ta đuổi ra khỏi nhà."
Tức phụ của lão đại đứng ở một bên không dám nhiều lời, bất quá ở trong
lòng lại thầm mắng lão một câu ngu xuẩn. Rõ ràng chính bà cũng đã nói,
bà là bá nương, lại không phải là mẹ ruột. Còn nữa, tuy rằng cùng họ
Thẩm, nhưng bọn họ cũng không phải một chi nhất mạch với nhà Thẩm Định
Sơn. Nếu người ta thật sự không muốn dưỡng bọn họ, thiên hạ cũng không
có người dám lên án Thẩm định sơn, cũng không dám mắng hắn bất hiếu.
Người ta chỉ gặp qua đạo lý phải dưỡng thân cha mẹ ruột, chứ nào có đạo
lý phải dưỡng bá đâu?
Nếu thật sự hắn có đem bọn họ đuổi đi, chẳng qua chỉ là thanh danh kém một
chút thôi, chứ hắn cũng chả tổn thất gì nhiều. Nếu thật sự Thẩm Định Sơn muốn xé rách mặt, đưa bọn họ một đường về nhà cũ nơi đó đi, vậy về sau ở trong kinh này, một nhà bọn họ liền không thể nói chuyện đến một câu.
Thẩm lão phu nhân chỉ có hai cái nhi tử, nhưng nàng lại còn có nữ nhi a.
Nàng còn muốn để nữ nhi của mình gả tới nhà cao cửa rộng ở trong kinh
thành. Nhưng nếu không có tướng quân phủ, ai còn muốn kết thân với bọn
họ. Ngay cả những yến hội của quý nữ trong kinh, bọn họ đều là không có
tư cách tham gia.
Nhưng lão phu nhân vẫn không chịu nhìn rõ sự
thật trước mắt. Chuyện lúc trước nàng đã từng khuyên bà không lên đem sự tình làm đến tuyệt tình như vậy, vạn nhất đại ca có thể trở về, khi đó
bọn họ thế nào còn có thể xuống đài. Chính là lão phu nhân không nghe,
chẳng những đem người đuổi đi, ngày cả của hồi môn của người ta cũng
chiếm lấy không chịu trả. Hiện tại thì hay rồi, đại ca đã trở lại, bọn
họ cũng không còn mặt mũi, náo loạn một trận cơ hồ là đem quan hệ với
đại ca trở nên căng thẳng như nước với lửa.
Nàng lại là nhớ tới hài tử bị Thẩm Định Sơn ôm ở trong ngực kia, không khỏi
cắn một chút miệng mình, ngoài miệng đau, nhưng trong tâm còn đau hơn
nữa.
Xu tỷ nhi của nàng cùng đứa bé kia không khác biệt là mấy,
từ nhỏ chính là băng tuyết thông minh, đáng yêu hiểu chuyện. Nàng đã
nghĩ tới về sau nữ nhi của tướng quân không còn, lúc đó ánh mắt mọi
người sẽ đều hướng tới nữ nhi dòng đích còn ở trong phủ chính là Xu tỷ
nhi của nàng. Nhưng trăm ngàn lần không ngờ được, đại ca lại tìm thấy
đứa bé kia mang về.
Hài tử kia chẳng những là đích nữ của đại ca, còn có một nửa huyết mạch là người của Lâu gia phú khả địch quốc. Năm
đó Lâu Tuyết Phi lấy thân phận thương nữ gả cho đại ca, của hồi môn của
nàng kéo dài cả nửa kinh thành, gọi là thập lý hồng trang cũng không
sai. Lúc đó có thể nói là phong quan vô hạn. Càng làm người ta kinh ngạc hơn là hai trăm đài hồi môn kia của nàng, mỗi loại đều là đồ vật có giá trị liên thành. Lâu gia lúc đó chỉ có 1 đích nữ duy nhất, nên cơ hồ là
đã đem cả một nửa gia sản cho Lâu Tuyết Phi. Mà những hồi môn đó, nếu
hài tử này không trở lại, vậy Xu tỷ nhi của nàng cũng sẽ có một phần.
Nhưng bây giờ hài tử kia đã trở lại, về sau Xu tỷ nhi của nàng sẽ không
có nổi dù chỉ một phân.
Nàng dùng sức xoắn chặt khăn của chính mình, sau đó cắn răng, trong mắt hiện lên một mạt oán hận cùng ác độc.
Dù sao cũng là cái hài tử không có nương, về sau có thể bình an lớn lên
hay không còn chưa biết. Mà cho dù có thể trưởng thành, cĩng không biết
có thể sẽ bị giáo thành cái bộ dáng gì?
Ở bên này, bọn họ mỗi
người ôm một tâm tư khác nhau đang tự mình cân nhắc, mà ở bên kia, Thẩm
Định Sơn đã ôm Thẩm Thanh Từ về đến viện của bọn họ.
“Cha……” Thẩm Văn Hạo vội vàng chạy ra tới, phía sau hắn chính là em gái cùng mẹ Thẩm Thanh Dung.
Lúc trước khi Thẩm Định Sơn đặt tên cho nhi tử, chính là hi vọng đứa nhỏ
này về sau có thể bỏ võ học văn, khả năng cấp cho Thẩm gia một cái Trạng Nguyên tới. Kết quả lại là một cái yêu võ, tuổi còn nhỏ, liền thích
giơ đao múa kiến, còn gan lớn đi theo đại quân diệt thổ phỉ. Lúc đó hắn
tức giận đến nỗi suýt thì muốn đem chân của đứa nhỏ này đánh gãy.
Còn Thẩm Thanh Dung, nàng và cái tên tựa như giống nhau, cũng có nét giống
với mẹ đẻ của mình là Thư di nương, dịu dàng tú khí, còn có chút ngượng
ngùng của nữ hài và có phần hơi nhát gan.
Thẩm Văn Hạo vội vàng
chạy tới, vừa nhìn thấy nữ hài bị Thẩm Định Sơn ôm ở trong ngực, hốc mắt đều đỏ lên: "Là A Ngưng, cha, là A Ngưng sao?"
Sau khi tiểu A
Ngưng sinh ra, hắn vẫn thích nhất là ôm nàng. Nàng lúc đó vẫn là nho
nhỏ, thích cười, không thích khóc, một đôi mắt long lanh luôn mở to nhìn hắn. Nàng thích nhất là lôi kéo ngón tay của hắn cho vào miệng gặm, cái lợi mềm mại của nàng khẽ cắn ngón tay hắn, ngứa, mềm mại, làm tâm của
hắn như muốn tan chảy. Sau khi cùng mẫu thân tách ra, hắn nhớ nhất vẫn
là tiểu A Ngưng. Hắn không biết tiểu A Ngưng trưởng thành có hay không
còn thích cắn người, có phải hay không còn không có cơm ăn. Bởi vì trước đó, mẫu thân đã đem hết ngân lượng trên người cho huynh muội bọn họn,
ma ma dùng số bạc đó, sắp xếp cho bọn họ thật hảo. Bọn họ đều không có
phải chịu khổ. Nhưng là mẫu thân lại mang theo tiểu A Ngưng vẫn còn
trong tã lót, cũng không biết có được ăn cơm no hay không?
Cho đến
khi hắn nhận được tin tức của phụ thân gửi về, trong thư phụ thân nói là đã tìm được A Ngưng rồi, nhưnng là, mẫu thân lại không còn.
Hắn
lau đi nước mắt của chính mình, hốc mắt vẫn còn đỏ, trong lòng âm thầm
thề, đời này hắn nhất định sẽ hảo hảo che trở muội muội, sẽ không cho
bất luận kẻ nào có thể đụng đến một sợi tóc của nàng.
Mà hiện tại Tiểu A Ngưng đang ở trước mặt hắn, nàng đã trưởng thành, chính là vẫn
rất nhỏ. Nàng đem khuôn mặt nhỏ của chính mình dựa trên vai cha, phe
phẩy chiếc trống bỏi trong tay, tỏ vẻ cái gì cũng không nghe.
“Ta, A Ngưng ta là……”
Bàn tay đặt ở bên người Thẩm Văn Hạo nắm chặt, rồi lại nới lỏng, rồi lại
nắm, trong lòng hắn rối rắm. Vì cái gì muội muội không để ý đến hắn a.
Hắn là ca ca của nàng. Từ nhỏ nàng thích nhất là ôm hắn cười, bây giờ
nàng hẳn là vẫn có thể nghe ra thanh âm của hắn, nhớ rõ mặt hắn đi?
“Nàng mệt mỏi,” Thẩm Định Sơn sờ sờ đầu nhỏ của nữ nhi, "trước để nàng ngủ
một chút đi." Dọc theo đường đi đều là ăn ngủ ngoài trời, tuy rằng hắn
thả chậm tốc độ, nhưng là cuối cùng nàng vẫn mệt mỏi. Rối cuộc nàng vẫn
còn rất nhỏ, vẫn chỉ là một cái tiểu hài tử mà thôi.