"Thích sao?" Thẩm Định Sơn sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nữ nhi, "Ngươi nói
ngươi xem chuyên chú như vậy, như thế nào, ngươi còn có thể nghe hiểu
người ta đang hát gì sao?"
Mà Thẩm Thanh Từ nghe vậy chỉ khẽ nứt
cái miệng nhỏ cười. Khuôn mặt nho nhỏ kia, đôi mắt nho nhỏ, còn có tay
chân nho nhỏ của nữ hài tử, tất cả đều khiến Thẩm Định Sơn yêu thương
không thôi. Hận không thể đem hết thảy tốt đẹp trên thế gian đưa đến
trước mặt của nữ nhi.
Tuy rằng hắn còn có con trai, con gái.
Nhưng hắn đau lòng nhất, áy náy nhất là đối với đứa nhỏ này. Là kẻ làm
cha như hắn vô dụng, để nàng phải chịu khổ nhiều như vậy. Chỉ cần nhớ
lại lúc hắn tìm thấy nàng, một thân quần áo vá rách rưới, cõng với trên
người bó củi to nặng gấp đôi cơ thể, trên bàn còn đang để nửa cái bánh
bao đen cứng như đá bị cắn dở, cơ hồ đều làm tim hắn đau như bị đao cắt.
Đây là tiểu A Ngưng của hắn, là nữ nhi mà hắn đã từng thề phải hảo hảo yêu
thương. Nhưng do người làm cha này vô dụng, hiện tại trên đôi tay nhỏ
của nàng vẫn còn vô số vết thương.
Hắn đưa nữ nhi quay trở về,
bọn họ một đường hướng kinh thành đi tới. Hắn sợ thân mình nho nhỏ của
hài tử không chịu được việc gấp rút lên đường, cho nên đi cũng không
nhanh. Bọn họ vừa đi vừa nghỉ, trên đường nhân cơ hội đưa nàng đi dạo
chơi nhiều nơi, cũng mua không ít đồ chơi cho nàng. Nhưng Thẩm Thanh Từ
thích nhất vẫn là chiếc trống bỏi kia, lúc không có việc gì liền lấy ra
lắc lắc. Việc nàng thích nhất là ngồi trên chiếc ghế nhỏ, sau đó phe
phẩy chiếc trống bỏi, vẻ mặt đăm chiêu, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì? Tuy rằng hiện tại nàng chưa từng nói lời nào, nhưng khi đối mặt với hắn nàng cũng đã cười.
Bên ngoài, mùa xuân đang bắt đầu đến. Những cái cây liễu đã trừu điều hay
hàng cây xơ xác do mùa đông vừa rồi cũng đang dần có sức sống trở lại.
Khi bọn họ gần đến kinh thành, thời tiết càng ngày càng trở nên ấm áp.
Nãi ma ma giúp đỡ Thẩm Thanh Từ thay một thân quần áo màu trắng bạc, liền
thấy cái tỷ nhi này hình như gần đây lại cao hơn một ít rồi. Hiện tại
trắng trẻo đáng yêu, nhưng mà người vẫn là quá gầy, tay chân nhỏ vẫn là
không có bao nhiêu thịt
“Tỷ nhi, ngủ đi, ngủ một giấc dậy là chúng ta có thể về đến nhà rồi."
Nãi ma ma nhẹ nhàng vỗ bả vai dỗ Thẩm Thanh Từ, đem chăn đắp lên cho nàng.
Nãi ma ma cảm giác, chăm sóc Thẩm Thanh Từ quả thật không chút vất vả
nào. Nàng quả thực quá hiểu chuyện. Không khóc không nháo, ăn cơm cũng
không kén chọn, cái gì cũng đều có thể ăn, ăn xong liền đi ngủ. Chăm nom nàng không khác gì với chăm nom hài tử 7 8 tuổi. Bất quá nghĩ lại những ngày tháng mà Thẩm Thanh Từ đã trải qua, bà cũng chỉ có thể thầm thở
dài một tiếng.
Hài tử không có nương, lại lưu lạc ở bên ngoài, nếu như không hiểu chuyện, sao có thể sống tiếp được đây.
Bình họ vừa đi vừa dừng, thẳng đến khi trời chuẩn bị vào hạ cuối cùng cũng
đến được kinh thành. Thẩm Định Sơn đại thắng trở về, những kẻ đó ở Thẩm
gia sợ tới mức thay đổi sắc mặc. Lúc ấy bọn họ đuổi người đi có bao
nhiêu thống khoái, bây giờ lại có bấy nhiêu đau khổ. Dù vậy nhưng bọn họ đều không ngừng tự biện giải trong lòng, nếu lúc ấy không đuổi người
đi, thì bọn họ làm sao giữ nổi một nhà lớn bé Thẩm gia này.
Thẩm
Định Sơn ở mặt ngoài không thể hiện gì, nhưng ở đáy lòng lại chính là
cười lạnh. Cái gì mà một nhà Thẩm gia chứ, bọn họ mà giống người một nhà sao? Cha mẹ hắn mất sớm, hiện tại Thẩm lão phu nhân ở tại Thẩm gia kia
chỉ là nhị bá gia đồng tông. Bà ta liền thực sự coi mình như mẹ ruột của hắn sao. Hắn ở ngoài biên cương liều mạng, dùng huyết nhục của mình đổi lấy một căn nhà. Bọn họ ở trong căn nhà của hắn, hưởng thụ vinh quang
của hắn, xài thuế ruộng mà hắn dùng sinh mạng đánh đổi về. Ấy vậy mà có
thể tàn nhẫn đem thê nhi của hắn đuổi ra khỏi nhà, còn muốn bá chiếm của hồi môn mà thê tử để lại cho nữ nhi. Đại Chu lấy hiếu trị quốc, nếu
không phải bọn hắn còn là đồng tông người nhà, cùng chung tổ phụ, thì
hắn nhất định sẽ không chịu đựng bọn họ, đem bọn họ đá ra khỏi Thẩm gia, sao còn để bọn họ ở bên trong Thẩm phủ tác oai tác quái.
Hắn chẳng qua là lo lắng nữ nhi của chính mình về sau sẽ bị người ta nói thôi.