Huyết Thần nhìn nhóm lính gác bận rộn, ngoan ngoãn làm bà tám hóng hớt:
"Không được rồi sếp à, sóng nơi này đã bị chặn, chúng ta không thể liên
lạc với bên ngoài."
"Đúng vậy, chúng ta chỉ có thể tự lực cánh
sinh thôi." Hạo Vân day day huyệt thái dương, nhìn lướt qua Huyết Thần
đang ngồi ở đó, nếu tất cả dẫn đường đều như người này thì tốt biết bao, vứt cho mỗi người một chiếc cơ giáp rồi mở đường máu phi ra ngoài là
xong.
Đáng tiếc suy nghĩ này của Hạo Vân thực sự quá ngây thơ,
không phải tất cả dẫn đường đều giống Huyết Thần, nếu tất cả dẫn đường
đều giống Huyết Thần thì đám lính gác bọn họ còn đất dụng võ nữa sao,
trời đất rộng lớn liệu còn chỗ cho bọn họ kiếm cơm à.
"Làm sao
bây giờ, chúng ta phải làm sao đây?" Nhóm dẫn đường léo nhéo loạn hết cả lên, Hạo Vân cẩm thấy đầu hơi đau, vô cùng hối hận tại sao lại cứu bọn
họ ra trước cơ chứ, liền liếc mắt nhìn phó quan ý bảo cậu ta trấn an bọn họ đi, phó quan cũng nhìn thẳng vào mặt trưởng quan của mình, vẻ mặt
bày tỏ sao ngài không tự đi mà làm.
Văn Khải nhìn lướt đám đông
dẫn đường rồi lại nhìn về phía Hạo Vân, đáy mắt hiện lên tính toán, y tự mình đứng dậy nói: "Mọi người, đừng sợ, tuy chúng ta không mạnh mẽ
nhưng chúng ta cũng có giá trị riêng của mình, đừng quên những gì chúng
ta học được trong tháp từng ấy năm, tháp dạy dỗ chúng ta là vì một ngày
nào đó chúng ta sẽ cống hiến một phần sức mình trên chiến trường..."
Huyết Thần nhìn lướt qua người này sau đó ngáp một cái, nói thì ai chẳng nói
được, nhưng làm thì lại là chuyện khác, Huyết Thần chỉ mong y đừng có
không biết lượng sức mình mà đưa đầu vào họng súng của người khác, còn
lại thì sao cũng được.
Những dẫn đường khác đột nhiên hưng phấn
lạ thường, chỉ vài câu nói đã khiến bọn họ coi Văn Khải như chim đầu
đàn, ánh mắt trông đợi của mọi người khiến lòng ham hư vinh của Văn Khải ngày càng bành trướng.
Ánh mắt của các lính gác cũng dừng lại
trên người Văn Khải một giây nhưng rất nhanh cũng rời đi, có dũng khí là tốt nhưng đừng dùng dũng khí đó đi làm mấy chuyện ngu xuẩn, hi vọng dẫn đường đó chỉ nói thôi chứ đừng có thực sự muốn làm gì đó, bằng không
thì lại phiền phức một đống.
Dù sao thì các dẫn đường phục vụ
trên chiến trường đều phải xuất thân từ các trường quân đội, trải qua
nhiều năm tháng rèn luyện, còn mấy dẫn đường này đương nhiên chưa từng
trải qua những loại huấn luyện đó.
Thấy tầm mắt của các lính gác
bị mình hấp dẫn, Văn Khải có chút đắc ý, cách mà y nói rất khéo léo,
những dẫn đường này phần lớn đều thuộc bên y tế, bọn họ cũng không có
phận sự phục vụ trên chiến trường, dẫn đường thực sự phục vụ trên chiến
trường đều phải do phía quân đội đào tạo.
Mà ở nơi này chỉ có
mình y được đào tạo trong quân đội, lời này của y thể hiện rằng bản thân khác với những người khác, dù sao thì địa vị của dẫn đường thuộc bộ
quốc phòng vẫn cao hơn dẫn đường của bộ y tế, chỉ những người không
thích hợp cho chiến trường mới bị đẩy sang cho bộ y tế, nói khó nghe một chút thì người của bộ y tế chính là hàng thải của bộ quốc phòng.
Y trẻ tuổi nên không hiểu chiến trường là như thế nào, hiện tại y chỉ
muốn làm sao để hấp dẫn ánh mắt của các lính gác, y hiểu rất rõ ràng dù
sao đi nữa thì những lính gác kia cũng sẽ không thực sự để y ra chiến
trường giết địch, cho nên lúc nói ra những lời này không hề có chút áp
lực nào cả.
Có điều tâm tư của y xác định uổng phí rồi, nhóm lính gác không nghĩ đến tận bước này, hiện tại bọn họ chỉ suy nghĩ làm sao
để thoát ra khỏi vòng vây mà thôi.
Thấy nhóm dẫn đường yên tĩnh
trở lại thì các dẫn đường cũng chuẩn bị rời khỏi nơi này, bọn họ thở dài một hơi, quay đầu nhìn Huyết Thần một cái, Huyết Thần cũng đứng dậy
bước theo bọn họ, Văn Khải thấy Huyết Thần đứng dậy cũng muốn đuổi theo
nhưng lại bị một lính gác cản lại.
Lính gác có chút khó xử, bọn
họ muốn thảo luận một chút về tình huống hiện tại nên không muốn bị làm
phiền, nhưng xuất phát từ sự yêu mến với dẫn đường khiến họ không thể
nói ra miệng, chỉ có thể miễn cưỡng ra lệnh cho các dẫn đường ở yên đây
không được lộn xộn.
"Ta cũng phải đi, vì sao cậu ta có thể chứ,
cậu ta chẳng qua là dẫn đường của bộ y tế, ở nơi này cũng chẳng thể làm
gì" Văn Khải bất mãn, ánh mắt nhìn Huyết Thần giống như lưỡi dao sắc
bén, hận không thể xẻo đối phương thành nhiều mảnh.
Người lính
gác không biết nên giải thích thế nào, cũng đâu thể nói đối phương có
thể dí đầu tất cả lính gác ở đây xuống đất mà đánh cho một trận, thế thì quá mất mặt rồi, đặc biệt còn là trước mặt các dẫn đường nữa chứ, lính
gác chần chừ một chút rồi nói: "Cậu ấy hiểu biết rất nhiều về hành tinh
53."
Nói xong thì lính gác cũng quay đầu đi thẳng, sợ Văn Khải
lại tiếp tục truy vấn mình thêm vài câu nữa, Văn Khải đứng đó đỏ bừng
mặt, nhưng chẳng bao lâu sau y lại cười lên, những lính gác này đều biết cậu ta đến từ hành tinh 53, điều này có nghĩa thân phận dẫn đường hoang dã của cậu ta đã bị lộ.
Dẫn đường hoang dã, đây chẳng phai một
từ tốt đẹp gì, có lẽ chẳng bao lâu nữa toàn bộ người trên chiến hạm đều
sẽ biết, dẫn đường này trước đó đã bán đứng chính mình để đối lấy lợi
ích hoặc sự che chở của một thế lực nào đó, y không hề tin Huyết Thần
không cần người khác che chở, không tin ngay từ đầu cậu ta đã có thể tự
lực cánh sinh.
"Không được, tuyệt đối không được, như vậy quá mạo hiểm." Cấp dưới liều mạng can ngăn, hy vọng thủ trưởng có thể từ bỏ ý
tưởng nguy hiểm này, "Nhưng đây là biện pháp duy nhất, cần phải có người xông ra ngoài để truyền tin, mà tôi là người phù hợp nhất."
"Thủ trưởng, nơi này cần có ngài chống đỡ, chúng ta có thể..." Hạo Vân chặn
miệng đối phương lại: "Cậu cũng biết hiện tại đại cục đã định, nếu cứ bị nhốt ở đây thì sớm muộn tất cả chúng ta đều xong đời, hiện tại cần có
người xong ra, phá vỡ thế cục bế tắc hiện tại."
"Tướng quân tôi
có thể." "Tôi cũng có thể." "Chúng tôi đều có thể."... Hạo Vân gõ bàn
vài cái, ý bảo tất cả yên lặng, lại nhìn qua Huyết Thần đang lười nhác
dựa vào bàn.
"Huyết Thần cậu đang nhìn gì thế?" Lời này có lẽ hơi ngu ngốc, Huyết Thần không thể nào từng chỉ huy chiến đấu, nhưng Hạo
Vân vẫn trưng cầu ý kiến của đối phương theo bản năng.
"Thứ mà
chúng ta nghĩ đến, anh cho rằng bọn chúng không nghĩ ra à? Chỉ cần mấy
người dám bay ra thì đối phương có thể dùng những vũ khí ở đây bắn cho
các người thành cái sàng, cực kỳ dễ dàng, nhẹ nhàng đến mức chỉ cần cử
động vài ngón tay."
Lời này hơi chói tai nhưng lại là sự thật,
Hạo Vân thở dài: "Theo cậu thì sao." Huyết Thần đứng dậy: "Cướp lấy một
chiến hạm hạng nặng phòng ngự mạnh, có lẽ sẽ chống đỡ được những công
kích từ mặt đất."
"Nhưng nhân thủ của chúng ta không đủ, nếu huy
động toàn bộ lính gác thì các dẫn đường ở đây sẽ gặp nguy hiểm." Vẻ mặt
của Hạo Vân trầm trọng. "Mang theo cả bọn họ nữa." Huyết Thần nói.
Mọi người kinh ngạc, ý tưởng này quả thực đáng sợ, những dẫn đường đó chưa
từng trải qua bất kỳ huấn luyện gì, một khi quân địch đổ bộ thì bọn họ
sẽ trở thành mục tiêu bị tấn công hàng đầu.
Đoán được suy nghĩ
của mọi người, Huyết Thần mở miệng nói: "Cho dù để bọn họ ở lại nơi này
thì cũng biến thành mục tiêu hàng đầu, ở đâu cũng như nhau cả thôi, nếu
chúng ta xảy ra chuyện thì bọn họ cũng chẳng thoát được, cái này gọi này châu chấu cùng một dây nhỉ?"
Hạo Vân chăm chú nhìn Huyết Thần,
mọi người lại nhìn về phía Hạo Vân, thời gian vô hình trôi qua, cuối
cùng Hạo Vân cũng mở miệng ra nói: "Được."
Một căn cứ quân sự cách đó không xa.
Nghiêm Hoa Miểu nhảy từ cơ giáp xuống, gương mắt nhìn về phía chiến hữu:
"Những người được phái đi tiếp đón dẫn đường của Liên Bang vẫn chưa trở
về sao?"
"Đúng vậy, không rõ chuyện gì đã xảy ra, tuy phía trên
có ám chỉ không cần để đối phương thoải mái nhưng cũng không đến mức như vậy." Sau khi Buco nói xong cũng cảm thấy hình như có điều không ổn,
hơn nữa tình hình nơi này có chút quái dị, tính cả hôm nay thì bọn họ đã đụng độ quân địch ba lần rồi.
"Theo lý nơi này phải có quân biên phòng của Liên Bang, nhưng chúng ta đi qua đi lại nơi này lại không hề
gặp tuần tra, hơn nữa quân địch chúng ta đụng phải hình như đều đến từ
phía căn cứ quân sự tới." Tất cả những điều này nói lên rằng đã có
chuyện gì xảy ra.
Có điều đây là chuyện của Liên Bang, phía Đế
Quốc bọn họ không tiện nhúng tay, nếu đã có chuyện xảy ra còn đỡ, nếu
chưa có chuyện gì phát sinh thì việc cố ý xâm phạm căn cứ quân sự, cho
dù phía Liên Bang có yếu thế cũng không chịu để yên.
"Theo ta nhớ thì nới này là trạm cuối cùng của Liên Bang đúng không?" Nghiêm Hoa
Miểu còn nhớ mệnh lệnh đi đón dẫn đường. "Đúng vậy, nơi này vừa đúng là
trạm cuối, vượt qua thì chính là nội cảnh Đế Quốc."
Nghiêm Hoa Miểu nhìn lướt bản đồ sao, sau đó nói với Buco: "Dừng lại ở đây một chút, quan sát tình huống."
"Dạ? Nhớ dẫn đường bé nhỏ của ngài rồi sao?" Buco trêu ghẹo, Nghiêm Hoa Miểu chỉ liếc đối phương một cái: "Chỉ là xứng đôi thôi mà." Nghiêm Hoa Miểu không có bất kỳ ý kiến gì với các dẫn đường,với hắn thì dẫn đường nào
cũng như nhau cả thôi.
Cho dù là Keith hắn cũng không thấy có gì
đặc biệt, chẳng qua hắn cần một dẫn đường, vừa vặn bản thân cũng có thứ
đối phương muốn lợi dụng, coi như là đôi bên cùng có lợi mà thôi.
Nghiêm Hoa Miểu biết rất rõ Keith không thích mình, bản thân cũng không thích
đối phương, có vẻ đối phương cũng rất hiểu điều này, cho dù đối phương
đã che giấu rất kỹ, luôn cho rằng hắn không biết đối phương đang qua lại với con trai độc nhất của Đỗ gia.
Phẫn nộ sao? Chẳng có, bởi căn bản cũng đâu có yêu, chỉ cần Keith đồng ý duy trì mối quan hệ này thì
Nghiêm Hoa Miểu cũng không có hứng thú chọc phá đối phương làm gì, giống như ban đầu đã nói, hắn chỉ cần một dẫn đường, không cần biết là ai,
cũng chẳng quan tâm đối phương là người như thế nào, này có lẽ gọi là
bạc bẽo.
"Sao một chút hứng thú cũng không có vậy, dù sao cũng là xứng đôi đến 85%, thực sự không để tâm sao?" Buco đến gần, nhm còn
không thèm vắt cho gã một ánh mắt: "Ngài thực sự không thích dẫn đường
nào sao, loại mà chỉ nhìn thôi cũng khiến tim loạn nhịp, cảm giác 'chính là người đó' ấy."
"Không có." Nghiêm Hoa Miểu nhanh chóng rời
đi, không muốn lãng phí thời gian cho chuyện vô bổ này thêm nữa, nhưng
Buco thì nhất quyết không chịu buông tha: "Đừng có chạy mà, nói cho tôi
biết ngài thích người như thế nào đi, tôi tìm cho ngài một người."
Nghiêm Hoa Miểu bị làm phiền, đột nhiên cảm thấy chiến hữu của mình hôm nay
không đáng yêu cho lắm, hình như có hơi thiếu đánh, hắn dừng chân rồi
nhìn xung quanh một chút, hy vọng có ai đó sẽ kéo tên chiến hữu đang lên cơn này của mình đi, kết quả là tầm mắt của tất cả mọi người đều dựng
lại trên người mình, ngay cả tinh thần thể ngân lang của mình cũng đang
kều kều lỗ tai.
Hắn cảm thấy rất bất lực, bắt đầu nghĩ xem dẫn
đường khiến hắn ở chung mà không chán ghét thì cần có những đặc điểm gì, những nghĩ cả nửa ngày thì nhận ra trong đầu không có bất kỳ dẫn đường
nào như vậy cả.
Sau khi vắt não nghĩ thì cuối cùng cũng có một
người, ít nhất là khi ở chung với mẹ thì hắn không khó chịu, có lẽ bản
thân thích dẫn đường giống như mẹ vậy, Nghiêm Hoa Miểu đoán vậy.
"Ta thích người nhỏ nhắn, dịu dàng, mảnh mai." Nghiêm Hoa Miểu ngẩng đầu
nhưng mặt vẫn là chẳng có biểu tình gì, những người xung quanh nghe vậy
thì mắt phát sáng: "Nói sớm một chút có phải là tốt hay không."
Chỉ có Phong Lam vẫn vẻ mặt lo lắng, dẫn đường như vậy rất nhiều, Nghiêm
Hoa Miểu cũng đã gặp qua những dẫn đường như vậy rồi, nhưng trong mắt
hắn có lẽ bọn họ cũng chả khác gì nhau cả.
Đôi khi mọi chuyện chính là vậy, người yêu của bạn, ban đầu bạn thấy họ
không hề giống hình mẫu lý tưởng của bạn thậm chí là hoàn toàn khác
biệt, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc bạn thích họ.
Tác giả bị thần kinh, thi thoảng sẽ quên uống thuốc, có gì xin lượng thứ trước.