Lớp Độc dược của học sinh năm nhất Gryffindor là vào buổi sáng thứ sáu.
Mà buổi tối thứ sáu --- lúc này mọi người đều bận để chuẩn bị cho cuối tuần, chắc chắn sẽ có thời cơ tốt vì có người lơ là.
Harry quyết định chuẩn bị trong tuần, vào tối thứ sáu bắt đầu kế hoạch.
Vì cậu đã quyết tâm, cố tình đi có một mình lẩm bẩm cái tên "Nicolas
Flamel" gì đó, tuy nơi vừa đi qua chẳng có ai, nhưng trên tường lại treo rất nhiều bức tranh bất động.
Cậu còn lén lút chạy qua mấy bức
tranh ở lầu bốn --- hành động của cậu chắc chắn sẽ khiến người khác chú
ý, một lần thì đụng thẳng vào Snape, còn có một lần suýt va phải
Quirrell.
Mà Dumbledore hơi lo lắng --- Granger và Weasley đâu?
Cũng phải có người dẫn đường chứ Harry? Việc này chỉ có thể đến buổi
tối, mặc Áo choàng Tàng hình rồi mới đi đó!
Bây giờ sự thật đã sắp xuất hiện, Harry lại hiểu lầm giáo sư Snape thì có ích gì hả!
Hành vi bất thường của Harry đã khiến Ron và Hermione chú ý. Nhưng lần này Harry lại không muốn học nhúng tay vào.
Cậu không phải là 'Harry Potter', việc nguy hiểm như đối mặt với Voldermort cũng có thể làm với hai đứa nhóc năm nhất.
Cậu vỗn đang đau đầu vì không biết phải giải thích thế nòa, thì đột nhiên
phát hiện chỉ cần cậu không nói gì, dùng ánh mắt nhìn chăm chú, Hermione sẽ không thể hỏi tiếp nữa.
Vào một buổi tối Ron và Hermione
theo dõi Harry, sau khi bị Harry cố tình dẫn đến một tòa tháp, dường như Hermione đã hiểu ra điều gì đso.
Cô nàng không tiếp tục chú ý tới hành vi bất thường của Harry, cũng ngăn Ron làm rõ việc này.
"Bồ còn không hiểu sao, Ron!" Hermione cau mày nói, "Dù Harry không nói ra
nhưng chắc chắn cậu ấy vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi đau không ngui.
Cậu ấy không muốn tụi mình biết, muốn tự mình vượt qua --- không muốn
người khác thấy thời điểm bản thân yếu đuối nhất."
"Vì thế ---"
Ron bừng tỉnh, "Vì thế nên tối hôm qua Harry mới ngồi ngắm sao một mình ở tòa tháp...... Bóng dáng cậu ấy thoạt nhìn rất u buồn, thì ra là do
vậy."
"Tớ tin rằng Harry sẽ vượt qua giai đoạn này, tụi mình chỉ
cần đợi cậu ấy trở về thôi." Hermione nói, biểu cảm dần trở nên kiên
định.
Harry thuận lợi né tránh chướng ngại, sống yên ổn đến tối thứ sáu.