Không Ai Cần Tôi

Chương 92


trướctiếp

Mặc dù đã qua năm mới nhưng giờ phút này Trình Dư mới cảm nhận được không khí ấm áp của mùa xuân.

Một nhà ba người cùng ăn cơm rất hòa thuận, Tạ Thành Phong khiến Trình Dư có cảm giác gần gũi, đặc biệt ông còn là nhân vật lão làng trong giới kinh doanh, thật sự có rất nhiều thứ có thể học hỏi, hai người mới gặp mà như đã quen từ lâu.

Sau khi ăn xong Trình Dư ngồi ở ghế sô pha vuốt ve Bé Vàng. Trong nhà Tạ Thành Phong nuôi tận bốn con mèo, Bé Vàng là mẹ còn có ba con nhỏ mới sinh, vì nó đói nên nối đuôi nhau kêu ầm ĩ.

"Cháu cũng thích mèo à?"

"Nhìn chúng rất đáng yêu." Trình Dư cười đáp.

"Đây là do Tạ Lâm nhặt về đấy."

Trình Dư thoáng giật mình, nếu không phải Tạ Lâm vừa mới bị Tạ Thành Phong đuổi lên tầng thì cậu rất muốn hỏi có phải chính tay Tạ Lâm nhặt thật hay không, nhìn anh không giống như là người sẽ thương xót mấy con vật bé nhỏ.

Tạ Thành Phong bỗng nhiên hỏi: "Tiểu Trình, chúng ta nói chuyện một chút được không?"

Trình Dư thả Bé Vàng xuống ngồi nghiêm túc lại. "Bác trai có gì cứ nói đi ạ."

"Chắc là cháu cũng nghe thằng bé kia kể năm xưa quan hệ giữa bác và nó không tốt cho lắm, có nhiều khi cả năm mới nói chuyện được vài ba câu."

Trình Dư im lặng chờ ông nói tiếp.

"Năm xưa mẹ nó mất sớm, bác bận việc của công ty không thể phân thân ra để chăm lo cho cả gia đình và công việc được. Có thể bác không phải là người cha tốt, nhưng nếu không làm vậy bác cũng không đảm bảo cho thằng bé có một cuộc sống tốt."

Cậu đã từng đọc bài báo về vụ việc năm đó, dù gì đi chăng nữa Phong Viễn cũng là một tập đoàn không thể tránh khỏi chuyện tranh đoạt tài sản, lục đục nội bộ.


trướctiếp