Không Ai Cần Tôi

Chương 88


trướctiếp

Sau khi Trình Ngọc rời đi Tạ Lâm mới thu lại ý cười trên mặt, anh ngồi xuống bên cạnh Trình Dư nhẹ giọng quở trách: "Em ấy, chỉ giỏi bày trò."

Trình Dư xoa nhẹ lên vành tai thoáng đỏ lên cũng không phủ nhận.

Lúc mới về nước cậu còn ngại nói chuyện với Trình Ngọc, nhưng thời gian lâu dần hai người cũng bình thường lại như xưa, dù gì cũng là anh em ruột, cũng không có thù oán gì. Chỉ tiếc quan hệ giống như xưa là một chuyện, lớn từng này rồi vẫn bị anh trai quản là một chuyện khác. Dù biết Trình Ngọc cũng chỉ là lo cho cậu nhưng Trình Dư vẫn cảm thấy chuyện tình cảm của bản thân nên để mình tự giải quyết.

Trình Dư nhìn về phía Tạ Lâm ánh mắt hiện lên nét dịu dàng.

Cậu tin rằng lần này mình sẽ không chọn sai người.

Trên đầu và tay Tạ Lâm vẫn còn băng bó, mấy ngày nay anh chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và công ty thật sự rất bận, quần áo không được phẳng phiu như trước, sắc mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, chẳng giống gì một doanh nhân thành đạt suốt ngày xuất hiện trên mặt báo, nhìn anh như vậy càng cảm thấy gần gũi hơn. Trình Dư xoa nhẹ lên tay anh nói:

"Anh về nhà nghỉ ngơi đi."

"Bác sĩ nói em năm ngày nữa có thể xuất viện, đến lúc đó chúng ta cùng về."

Trình Dư còn muốn từ chối nhưng thấy Tạ Lâm kiên quyết quá đành từ bỏ. Bên cạnh cậu cũng không có ai chăm sóc, Lương Niên thì không phải dạng biết chăm người bệnh, Trình Ngọc còn có gia đình của mình, những người khác không thân thiết lắm Trình Dư không muốn nhờ vả.

Xung quanh nhiều người như vậy mà quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mình Tạ Lâm.

Quãng thời gian nằm trong viện thật sự rất khổ sở, cậu không những bị thương ở trên đầu mà tay chân cũng bị thương không nhẹ, cả người chỗ nào cũng bầm tím. Nói nặng cũng không quá nặng nhưng để tự mình tắm rửa thì thật sự rất khó khăn, không tắm lại không chịu được.

Đã vậy Tạ Lâm cũng là bệnh nhân cứ khăng khăng giúp cậu tắm, thành ra cả hai vật lộn trong nhà tắm gần cả tiếng.

Dù mặt dày hơn đi chăng nữa, một người đàn ông trưởng thành phải để người khác tắm hộ thật sự rất mất mặt, nhưng cậu phản kháng đến đâu cũng vô dụng, đến khi kết thúc cả người Trình Dư cũng đỏ ửng, cậu bực bội ném gối lên người Tạ Lâm quát lên:

"Anh cút ra ngoài đi!"

Tạ Lâm bất lực cầm gối lên, đang muốn an ủi cậu vài câu lại chạm phải ánh mắt như muốn giết người của Trình Dư đành nuốt những lời định nói lại.

"...Anh đi mua đồ ăn cho em."


trướctiếp