Không Ai Cần Tôi

Chương 84


trướctiếp

Vệ sĩ mà Tạ Lâm phái đi để bảo vệ Trình Dư cũng không đến nỗi phiền phức lắm, không giống như cậu tưởng tượng lúc nào cũng mặc đồ đen, đeo kính râm, bám theo từng bước một. Người của Tạ Lâm chỉ đơn giản mặc những bộ quần áo bình thường, sẽ giữ khoảng cách nhất định với cậu, nếu không phải lâu ngày quen mặt thì có lẽ cậu cũng không phát hiện xung quanh mình có gì bất thường.

Từ khi Triệu Mặc bỏ trốn Tạ Lâm đã ra tay với Triệu Hoài, cụ thể anh làm gì cậu không hỏi chi tiết nhưng kết cục của gã không tốt cho lắm, ngay cả người giới thiệu cậu cho Triệu Hoài là cậu hai nhà họ Lục cũng gặp chuyện.

Trình Dư có nghe loáng thoáng qua trước kia cậu hai nhà họ Lục vốn muốn thân cận với Tạ Lâm, nào ngờ lấy lòng chẳng được còn bị bẽ mặt nên từ đó vẫn luôn ghi thù, sau không biết như thế nào lại cấu kết với Triệu Hoài.

Hiện giờ Triệu Hoài cũng đã ngã ngựa, xung quanh không còn ai bằng lòng giúp Triệu Mặc nữa nhưng gã vẫn trốn chui trốn lủi rất kĩ, Tạ Lâm gần như lục tung cả thành phố lên cũng không thấy người đâu. Cậu nghĩ chắc gã thấy không có cơ hội báo thù nên đã trốn luôn rồi, nhưng Tạ Lâm không cho là vậy.

Cha mẹ của Triệu Mặc đều mất, Tạ Lâm hại gã thân bại danh liệt, hiện tại ngay cả đứa em trai không cùng máu mủ này cũng gặp chuyện, gã không hận băm vằm Tạ Lâm ra thành trăm mảnh thì thôi làm gì có chuyện bỏ cuộc, vậy nên anh coi chừng Trình Dư rất kĩ, trước đó một ngày chỉ nhắn tin hỏi han Trình Dư vài câu giờ mỗi ngày đi đâu cậu đều nói trước với anh, khi trở về nhà lập tức báo cho anh một tiếng.

Công ty cửa Trình Dư đã chính thức đi vào hoạt động, lần đầu tiên đứng lên làm chủ nên còn nhiều lạ lẫm, đi xã giao cũng rất nhiều nên ngày nào Trình Dư cũng say mèm. Trước kia ở Mỹ lần đầu tiên vào công ty cậu cũng từng bán mạng như vậy, nhiều lúc thân thể không chịu nổi nữa phải nhập viện, khi đó Lương Niên biết được mắng cho cậu một trận, sau dần công việc cũng ổn định không bán mạng như trước nữa mới đỡ hơn phần nào.

Nhưng hiện giờ công ty là của cậu, cậu là nhân vật chính làm sao mà tránh được. Nhiều lúc cứ coi rượu là nước lã mà đỗ vào miệng, không để ý đến bệnh cũ lại tái phát bắt đầu uống thuốc. Nhất là Trình Dư cũng chẳng thích uống rượu gì cho cam, trước kia cậu uống một chén cũng đủ say, với lại cảm giác mà rượu mang đến cũng không dễ chịu là.

Chỉ khác trước kia cậu có mệt thế nào, khó chịu thế nào cũng chỉ có một mình, hiện giờ mỗi lần bước khỏi quán rượu, vừa tạm biệt đồng nghiệp xong người kia lại quay qua cậu nở nụ cười mờ ám nói:

"Anh nhà lại đến đón cậu rồi kìa."

Trình Dư bất giác quay đầu lại nhìn, hiện giờ trời đã tối, Trình Dư đã say nên mắt có chút nhìn không rõ, nhưng Tạ Lâm đứng cách đó không xa thật sự rất nổi bật. Anh khoác một chiếc áo choàng đen, mặc dù trời rất lạnh nhưng vẫn cố chấp đứng bên ngoài thu hút bao nhiêu ánh mắt của người qua đường.

Trình Dư chẳng thèm để ý đến lời trêu đùa xung quanh, bước chân có chút gấp gáp đi về phía anh, nhưng vì đi hơi nhanh nên suýt chút nữa đã vấp ngã, cậu cậu chẳng ngã xuống như trong suy nghĩ ngược lại rơi vào một vòng tay rắn chắc.

Tạ Lâm cau mày lại, ngửi thấy mùi rượu trên người cậu rõ ràng càng không vui.

"Đây là ngày thứ bao nhiêu em uống rượu rồi?"


trướctiếp