Có lẽ từ khi gặp lại nhau đây là lần đầu tiên Tạ Lâm nhìn thấy Trình Dư
giận như vậy. Mặc dù cậu không lớn tiếng, không trách mắng, nhưng một
câu "không muốn nói thì đừng nói" giống như muốn vạch rõ ra mối quan hệ
giữa hai người.
Trong phút chốc Tạ Lâm không biết mình nên làm
như thế nào, anh theo Trình Dư bước xuống xe nhưng nhanh chóng bị cửa
gỗ đóng chặt cản lại. Tạ Lâm gấp gáp không biết làm như thế nào, anh gõ
mạnh lên cửa gọi:
"Trình Dư em nghe anh nói đã…"
Không có
tiếng đáp lại, Tạ Lâm không biết cậu có nghe hay không nhưng vẫn cố gắng giải thích: "Không phải là anh coi thường em nên không nói, anh chỉ
không muốn em dính phải những rắc rối giống như vậy. Nếu em muốn biết
anh sẽ nói tất cả cho em. Em mở cửa ra trước có được không?"
Dù
có nói thế nào Trình Dư cũng như không nghe thấy, có lẽ lần này cậu thật sự tức giận thật rồi, không đơn giản chỉ nói vài câu xin lỗi là xong
chuyện. Hiện giờ Tạ Lâm mới thấy được tính nghiêm trọng, vốn dĩ anh chỉ
muốn bảo vệ cậu thật tốt, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không ảnh
hưởng đến cậu, nhưng có lẽ là anh nhầm rồi.
Anh đứng trước cửa
rất lâu, mãi đến khi chuông điện thoại liên tiếp reo lên hết cuộc này
đến cuộc khác như không chờ được nữa, Tạ Lâm mới thở dài cầm điện thoại, anh nhìn lướt qua tin nhắn mày nhíu chặt lại, ánh mắt nhìn về phía cửa
có chút do dự.
Tạ Lâm muốn gõ cửa lần nữa nhưng cánh tay cứ đưa
lên rồi hạ xuống, giọng anh gần như là cầu xin: "Em chờ anh về rồi chúng ta nói chuyện được không?"
Dĩ nhiên là không có tiếng trả lời, Tạ Lâm vẫn ôm một chút hy vọng dừng một chút sau đó lại thất vọng rời đi.
Mãi đến khi tiếng động cơ vang lên Trình Dư mới mệt mỏi đi vào trong nhà.
Những lời Tạ Lâm nói cậu đều nghe thấy chỉ là không muốn đáp lại. Cách
đây không lâu, chuyện Trình Ngọc và Tô Hải Nam nói vẫn khiến cậu cảm
thấy nặng nề trong lòng.
Lúc đó cậu cho rằng anh không có tình
cảm với cậu thì những gì cậu nhận được cũng là do tự làm tự chịu, nhưng
anh lại nói anh thích cậu thì đó lại là một chuyện khác.
Trước
kia Tạ Lâm không bao giờ để lộ cảm xúc của mình ra ngoài, thậm chí còn
rất hay nặng lời với cậu, giờ nghĩ lại không biết lúc đó anh nói như vậy cũng chỉ vì quan tâm cậu hay không. Nhưng dù thế nào đi nữa, trong một
mối quan hệ muốn lâu dài quan trọng nhất vẫn nên chia sẻ cùng nhau,
không chỉ là chuyện lớn, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt nhất của người
kia cậu cũng muốn biết.
Nếu đó là chuyện vui cậu sẽ vui cùng anh, nếu đó là chuyện buồn cậu sẽ là chỗ dựa cùng nhau tâm sự, khi gặp khó
khăn cùng nhau tìm cách giải quyết. Chứ không phải một người ôm đồm tất
cả mọi việc còn người kia lại chẳng hay biết gì.
Ngày đó cậu yêu
anh nhiều như thế, cho dù vào ngày sinh nhật đó anh có nói thẳng anh đến giúp Trình Ngọc cầu hôn bạn gái hẹn cậu hôm khác cậu cũng sẽ mắt nhắm
mắt mở cho qua, có khi còn vui mừng là đằng khác, vì cuối cùng anh chịu
nghiêm túc với cậu.