Tạ Lâm dẫn cậu đến một khu biệt thự lớn, những nhà xung quanh đều có
thiết kế giống hệt nhau, xe ra vào đều có bảo vệ kiểm tra rất an toàn.
Vì cũng gần tối mà trời còn mưa nên Trình Dư không quan sát được bên
ngoài, nội thất trong nhà thì thật sự không có gì để chê, nhưng đi đôi
với nó chắc hẳn khoản tiền cũng rất lớn.
Trình Dư ngập ngừng hỏi: "Chỗ này bao nhiêu vậy?"
"Căn này ở góc khuất nên giá sẽ rẻ hơn một chút, vì em là người quen nên giá cũng chỉ khoảng 15 tỷ thôi."
"15 tỷ thôi á?"
Trình Dư thật sự giật mình, cậu cứ nghĩ với ngôi nhà như vậy ít cũng khoảng
ba đến bốn mươi tỷ. Cậu nhìn về phía Tạ Lâm không vui nói: "Nếu chỉ vì
tôi là người quen mà anh giảm giá nhiều như vậy thì không cần..."
"Không phải." Tạ Lâm lập tức chối: "Là do căn này không bán được thật, nếu
không tin em có thể đi tìm hiểu ngoài em ra chưa từng có ai ở trong căn
nhà này."
Trình Dư nghe anh nói mà có chút giật mình, mặc dù căn
biệt thự này ở phía góc nhưng ngược lại rất yên tĩnh, đâu đến nỗi không
thể bán được, trong lúc cậu vẫn nửa tin nửa ngờ thì Tạ Lâm đã coi như
cậu đồng ý.
"Ngày mai tôi sẽ bảo trợ lý đem hợp đồng qua cho em
thử, nếu không vấn đề gì sẽ làm thủ tục sang tên. Tiền em cứ chuyển trực tiếp cho tôi là được."
Trình Dư cứ như vậy mà bị anh dẫn dắt mua luôn một căn nhà.
Khi bước xuống phòng khách bỗng nhiên Trình Dư thấy một bức tranh, trong
tranh vẽ rất đơn giản chỉ đơn thuần một đồng cỏ rộng lớn màu vàng cùng
một đàn chim đang bay lượn trên bầu trời không có gì đặc biệt, thế nhưng rất lâu trước kia cậu cũng từng nhìn thấy một bức tranh giống hệt như
vậy.
Cậu chỉ lên tường nói: "Cái kia... bức tranh rất giống với cái ở nhà ông nội anh."
Tạ Lâm nhìn cậu nhỏ giọng đáp: "Chỉ là tranh giống tranh thôi."
Trên đời này thiếu gì bức tranh na ná giống nhau, Trình Dư gật đầu thôi
không hỏi tiếp. Chỉ là đã nhắc đến ông nội Tạ cậu cũng rất muốn gặp ông, cậu vẫn còn nhớ năm xưa ông là một trong số rất ít người đối xử tốt với cậu.
Trình Dư có chút mong đợi hỏi: "Ông nội anh có khoẻ không?"
Bỗng nhiên cậu thấy Tạ Lâm im lặng, sau đó anh khẽ thở dài một tiếng.
"Ông nội của anh mất rồi."
"...Khi nào vậy?"
"Hai năm trước."
Trình Dư nghe tin này mà cứ như tiếng sét ngang tai, khi cậu rời đi nhìn ông vẫn còn rất khoẻ, sao cứ như vậy nói đi là đi.
Cậu vẫn còn nhớ lần đầu tiên khi lên thành phố Nam ông còn đưa cho cậu một
đống đồ rồi dặn, nếu lên đó Tạ Lâm có bắt nạt cậu thì cứ bảo với ông,
khi đó cũng chỉ có ông lo lắng gọi điện hỏi han cậu sống ở thành phố có
quen không, công việc có ổn không...
"Ông của tôi thương em lắm, lúc biết em bỏ nhà đi ông còn đánh tôi một trận."
Trình Dư cảm thấy sống mũi của mình cũng dần cay lên không nói nên lời.
"Khi đó tôi không tìm được em, còn biết được em ở trong nhà lẫn công ty chịu không ít uất ức, tôi đã làm ra một số chuyện không nên làm. Nhưng với
bố mẹ của em thì tôi chẳng thể nào làm gì hơn cả, một bài học với họ
chẳng đáng là gì nên ông nội của tôi đã sang nhà em mắng cho họ một
trận."
Ngày đó Lục Vân đã nợ nần chồng chất, Tạ Lâm cố tình bảo
chủ nợ siết nợ khiến hai vợ chồng khốn đốn một thời gian dài, có những
khi chỉ dám trốn trong nhà chẳng dám ra ngoài đường. Có một lần chủ nợ
còn trực tiếp phá nhà khiến họ phải quỳ xuống cầu xin lên cầu xin xuống
mới chịu tha, nhưng đó là chuyện họ gây nên họ đáng phải chịu.
Người vô tội nhất vẫn là Trình Dư, rõ là con mà bị họ coi như công cụ kiếm tiền hết lần này đến lần khác.
Ông nội của Tạ Lâm sang nhà chỉ mặt từng người mắng: "Tôi thấy hai người
không đủ tư cách làm cha làm mẹ nhưng dù gì cũng nuôi được hai đứa con
ngoan ngoãn như vậy nên không tiện xen vào chuyện gia đình của các
người, vậy mà hai người đã làm cái gì mà đến mức đứa nhỏ như Tiểu Trình
phải bỏ đi thế hả? Nó còn nhỏ như thế thì đi đâu được, các người có xứng làm cha làm mẹ không?"
"Sớm biết như thế ngay từ đầu tôi đã đem
Trình Dư về nhà rồi, các người không cần thì tôi cần, chẳng lẽ với sức
của tôi một đứa trẻ cũng không bảo vệ được sao?"
Trình Dư quay mặt đi nghẹn ngào lau nước mắt.
"Sau lần đó ông của tôi bị ốm nặng, chạy chữa thế nào cũng không khỏi. Ông
bảo trông em lúc nào cũng cười nói tưởng rằng em là đứa nhỏ mạnh mẽ
chuyện gì cũng sẽ vượt qua được, chỉ là không ngờ..."
"Sau đó ông của tôi mất rồi, trước khi mất vẫn dặn tôi phải tìm em về."
Trình Dư không kiềm chế được nữa ngồi xuống nức nở ôm mặt khóc, cậu không
nghĩ người quan tâm cậu nhất đến cuối cùng lại là người chẳng có một
chút máu mủ gì với cậu. Trước kia cậu chỉ hay sang nhà ông chơi thôi,
sao ông lại tốt với cậu như vậy chứ.
"Thật ra tôi cũng như ông
vậy thật sự rất hối hận." Tạ Lâm bỗng nhiên nói: "Năm đó khi tai nạn vừa mới xảy ra, lúc em gọi điện cho tôi nói em không sao, tại sao tôi lại
thật sự tin là em không sao chứ? Em là người yêu của tôi đáng nhẽ tôi
phải quan tâm em đầu tiên mới đúng, tại sao lại bỏ mặc em mà bỏ đi mất."
"Suốt bảy năm qua ngay cả chỉ trong giấc mơ thôi tôi cũng muốn trở về ngày
hôm đó, nếu có cơ hội nhất định tôi sẽ ôm em vào lòng không cho em rời
đi, nhưng chuyện đã xảy ra rồi không thể nào cứu vãn được nữa."
Tạ Lâm ngồi xuống, đôi tay hơi run lên, một lúc sau mới dám ôm nhẹ Trình Dư vào lòng.
"Mặc dù đã muộn rồi nhưng có một câu tôi vẫn luôn nợ em."
"Trình Dư, anh sai rồi. Cho anh một cơ hội để anh chăm sóc em được không?"