Nhóm Anti-Fan Của Tôi Đều Trọng Sinh
Trong bồn tắm, Quý Thời Khanh đã ngủ thiếp đi, số 1 vẫn còn đang nâng
cánh tay bị thương của hắn, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn đôi
môi nhợt nhạt của Quý Thời Khanh.
Anh muốn hôn lên môi cậu ấy.
Hôn lên mắt, lên bờ môi, hôn lên cả từng tấc da trên cơ thể của cậu ấy,
muốn dung hòa cậu vào trong số liệu của mình, như vậy thì anh và chủ
nhân sẽ không bao giờ bị chia cách nữa.
Mùi hoa oải hương len lỏi từng ngóc ngách trong phòng tắm, cửa kính xung quanh đã bám đầy hơi
nước, nếu từ bên ngoài nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh mơ hồ,
trong thân thể của số 1 vẫn đang tiến hành quá trình tính toán chuỗi số
liệu khổng lồ, là một trí tuệ nhân tạo cao cấp, trước khi có mệnh lệnh
của chủ nhân, anh không nên có bất kỳ ý tưởng kỳ quái nào.
Các trí tuệ nhân tạo khác cũng sẽ có suy nghĩ như vậy với chủ nhân của mình sao?
Đáng tiếc là xung đây không có trí tuệ nhân tạo nào trả lời vấn đề của anh.
Dù sao không phải ai cũng sẽ thích quản gia trí tuệ nhân tạo, có rất nhiều người không quen với việc trí tuệ nhân tạo nhúng tay vào sinh hoạt hàng ngày của mình, cũng có một bộ phận người giàu thích thuê con người tới
phục vụ bọn họ, chủ yếu cũng chỉ để phô bày sự cao quý của mình.
Chẳng lẽ là do hệ thống của anh bị vô nước?
Số 1 vừa tiến hành mở chế độ hong khô bên trong cơ thể mình, vừa cẩn thận bế Quý Thời Khanh ra khỏi bồn tắm.
Cánh tay bị thương của Quý Thời Khanh choàng lên cổ số 1, cả người hắn trần
trụi, môi hơi hé mở, những giọt nước trong suốt chảy dọc trên sống lưng
hắn, rơi xuống tạo thành từng đóa hoa nước tinh xảo trên mặt đất.
Vì thế những ý tưởng kỳ quái vừa rồi của số 1 càng trở nên mãnh liệt.
Hệ thống của anh cũng không bị vô nước, anh nghĩ khi có thời gian có lẽ mình nên kiểm tra xem trong hệ thống có virus hay không.
Lúc Quý Thời Khanh tỉnh dậy, đã là chiều ngày thứ hai, giấc ngủ này thật sự rất thoải mái, đã rất nhiều năm rồi hắn chưa từng có một giấc ngủ thoải mái như vậy.
Hắn mở mắt ra, nhìn trên đỉnh đầu, mấy chiếc đèn
chùm cùng nhau tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo, Quý Thời Khanh chớp mắt, ánh
đèn lần nữa chiếu vào trong mắt hắn, đột nhiên trở nên rất rõ ràng, ngay cả hoa văn trang trí trên đèn chùm, hắn đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hắn ngồi dậy, không có đau đớn, không có mỏi mệt, thân thể hắn như trở về
thời hoàng kim, là lúc mà hắn có thể điều khiển cơ giáp cùng nhau chiến
đấu bên bạn bè trên hành tinh đỏ kia, cũng là lúc mà hắn có leo lên núi
khoa phỉ lợi an trong vòng một giờ, nhìn thấy khuôn mặt thời cười trên
bia mộ.
Số 1 thấy hắn đã thức, bước tới kéo rèm cửa trong phòng
ra, hoàng hôn màu cam hồng nhuộm đẫm chân trời tạo thành một bức tranh
vô cùng to lớn, những bông tuyết trắng vẫn bay lượn bên trong cơn gió, ở trong viện hoa hồng xa xôi kia hàng ngàn đóa hoa hồng đã nở rộ rực rỡ,
giống như sẽ vĩnh viễn không bao giờ tàn úa.
"Ngày mai tuyết vẫn sẽ rơi sao?" Quý Thời Khanh hỏi.
"Thời tiết ngày mai rất tốt." Số 1 trả lời.
Quý Thời Khanh đứng dậy rời khỏi giường, đôi chân trần của hắn dẫm lên tấm
thảm lông mềm mại, bước ra phía bên ngoài, ánh mắt của số 1 dừng trên
đôi chân trần của hắn, có chút bất đắc dĩ nói: "Chủ nhân, ngài vẫn chưa
mang giày."
Quý Thời Khanh ừ một tiếng, nhưng dường như không có ý định sẽ mang giày vào, cuối cùng số 1 mang tới một đôi dép lê, đi đến
trước mặt hắn, quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng nâng chân Quý Thời Khanh
lên, giúp hắn mang dép lê vào.
Quý Thời Khanh cúi đầu nhìn đỉnh
đầu của số 1, mái tóc ngắn vàng dưới ánh đèn ấm áp trông có vẻ vô cùng
mềm mại, hắn vươn tay, sờ sờ mái tóc của anh, số 1 ngẩng đầu, nghi hoặc
nhìn hắn, yên lặng chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của hắn.
Quý Thời Khanh nói với anh: "Số 1, tôi hơi đói rồi."
Số 1 hỏi: "Ngài muốn ăn gì?"
Quý Thời Khanh rủ mắt xuống, vẻ mặt mờ mịt, giống như đang chìm vào trong
ký ức, một lúc lâu sau, hắn nói với số 1: "Tôi muốn ăn bánh dâu tây."
"Chỉ món này thôi sao?" Số 1 hỏi.
Quý Thời Khanh gật đầu: "Chỉ món này thôi."
Số 1 đứng dậy khỏi mặt đất, nói với hắn: "Được rồi, chủ nhân ngài chờ một lát."
Quý Thời Khanh ừ một tiếng, nói: "Tôi đến hoa viên nhìn một cái, sẽ trở lại nhanh thôi."
"Bên ngoài đang có tuyết rơi, ngài nên mặc thêm một ít áo ấm." Số 1 nói.
"Được."
......
Quý Thời Khanh đứng ở trước lâu đài trong hoa viên, trước đây nơi này chính là thiên đường của bọn họ, những ký ức xa xăm chậm rãi hiện lên trước
mắt hắn, rõ ràng như ngày hôm qua, hắn nghe cha mình nói ông vừa đấu giá được một tinh cầu, để làm quà sinh nhật cho hắn, Quý Viễn cầm trò chơi
ghép hình ôm hắn kêu hắn cùng chơi với nó, khi đó Quý Dục vẫn chưa biết
gì, được mẹ ôm vào trong lòng, hai bàn tay nhỏ cứ vỗ không ngừng.
Chờ sau khi hắn chết đi, Quý Dục và Quý Viễn hẳn sẽ dọn về đây ở.
Sắc trời tối dần, gió thổi càng lúc càng mạnh, những bông tuyết nhỏ li ti thổi vào mặt giống như bị dao cứa.
Quý Thời Khanh xoay người, trở về biệt thự, Viện Giám Sát đã gửi một tin
nhắn tới, cho phép Quý Thời Khanh tiến hành liên lạc với Quý Viễn.
Đường dây liên lạc rất nhanh đã được kết nối, gương mặt của Quý Viễn xuất
hiện ở trên màn hình, thời gian này anh ta còn phải xử lý văn kiện của
công ty, anh ta đẩy văn kiện trong tay về phía trước, dựa vào lưng ghế
phía sau, ngữ khí rời rạc, hỏi Quý Thời Khanh: "Có chuyện gì sao? Viện
trưởng Quý."
"Có." Quý Thời Khanh nói.
Quý Viễn ồ một tiếng, "Nói đi."
Quý Thời Khanh nói: "Quý Dục nói nó muốn rời khỏi đế đô, gần đây tôi không thể ra ngoài, cậu chú ý tới nó một chút."
Quý Viễn gật đầu có lệ.
Số 1 đặt bánh dâu tây vừa làm xong ở trước mặt Quý Thời Khanh, bên trên
còn có một quả anh đào đỏ tươi, nhìn qua vô cùng hấp dẫn, Quý Viễn mỉa
mai nói: "Xem ra cuộc sống bây giờ của viện trưởng Quý."
Quý Thời Khanh không để ý đến sự mỉa mai của anh ta, hắn nói: "Quý Viễn, cậu không nên quá thân thiết với Tạ Vân Bạch."
Ý cười trên mặt Quý Viễn lập tức biến mất không thấy tăm hơi, anh ta nói: "Nếu anh vẫn muốn nói những điều đó với tôi, thì chúng ta không cần
phải nói chuyện nữa."
"Được, tôi không nói nữa, nếu sau này có
thời gian......" Quý Thời Khanh nói một nửa thì dừng lại, thấp giọng nói một câu, "Thôi quên đi."
"Tôi không hề muốn quản thúc cậu, Quý
Viễn." Quý Thời Khanh nhìn Quý Viễn ở trong màn hình, khi còn nhỏ nó vẫn luôn thích mặc chiếc quần yếm màu xanh nhạt, đôi chân nhỏ bé bước theo
sau lưng hắn, cả ngày gọi anh ơi, chỉ trong chớp mắt, nó cũng đã lớn như vậy, mà thứ còn lại giữa bọn họ chỉ là sự im lặng của đôi bên.
Đứng sau Tạ Vân Bạch là toàn bộ Tạ gia, cậu ta và Tạ gia không thể tách rời
nhau, Quý Thời Khanh vẫn luôn lo lắng Quý Viễn sẽ chịu thiệt thòi, sau
này nếu Tạ gia suy sút, chưa chắc là điều không tốt với hai người bọn
họ.
Quý Thời Khanh nhẹ nhàng nói: "Cậu và Tạ Vân Bạch, có lẽ
tương lai của hai người các cậu sẽ hạnh phúc hơn những gì tôi nghĩ, tôi
chúc phúc cho hai người."
Quý Thời Khanh vẫn còn chưa nói xong, màn hình trước mặt đã trở nên tối sầm, Quý Viễn đã tự mình ngắt kết nối.
Quý Thời Khanh nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên màn hình trước mặt, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Hắn cầm lấy dao nĩa, yên lặng ăn bánh kem, hôm nay hắn ăn rất ngon miệng,
ăn hết một cái bánh dâu tây lớn, sau khi ăn xong, hắn buông dao nĩa
xuống, an tĩnh ngồi trên sô pha.
Hắn ngẩng đầu lên, trên cầu
thang xoắn ốc màu trắng, bóng dáng gầy gò của hắn phản chiếu lên trên
chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ, bên trong ánh sáng rời rạc, Quý Thời
Khanh giống như đang được nhìn thấy vô số bản thân mình, bây giờ bọn họ
đều đang rời đi bỏ mặc hắn lại.
Từ khi tỉnh dậy, Quý Thời Khanh
đã dự cảm được đại nạn của mình đang buông xuống, từ trước đến nay hắn
vẫn luôn cho rằng mình có rất nhiều thời gian, vẫn còn có thể làm được
rất nhiều chuyện, xuân đi thu đến, cứ đi đi đến đến vài chục lần, bây
giờ cũng đã đến lúc cuối cùng.
Quý Thời Khanh đột nhiên hỏi: "Số 1, anh đã biết phải làm gì rồi chứ?"
"Đã biết, chủ nhân." Số 1 trả lời, "Tất cả mệnh lệnh của ngài đều đã được
xâm nhập vào trung tâm, cho dù bị bắt khôi phục cài đặt gốc, cũng sẽ
không bị biến mất."
Quý Thời Khanh ngả người về phía sau, nhắm hai mắt lại.
Hắn giống như một con chim đang hấp hối bị nhốt bên trong lồng sắt.
Hắn muốn nói chuyện, lại không thể nào phát ra âm thanh; hắn muốn tự do, lại bị bẻ đi đôi cánh của mình.
Số 1 nhẹ nhàng gọi hắn: "Chủ nhân?"
Quý Thời Khanh mở mắt ra, dịu dàng nhìn số 1 ở trước mặt mình, hắn cảm thấy vẻ mặt của số 1 lúc này có chút đau thương, nhưng rõ ràng hắn đã tắt
hết tất cả chức năng khám chữa bệnh của số 1.
Hắn đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của số 1, có chút tiếc nuối nói: "Tôi đã chuẩn
bị sẵn một ít tài liệu, vốn dĩ muốn làm một thân thể mới cho anh, nhưng
bây giờ không thể làm được nữa rồi."
Lúc Viện Giám Sát tới điều
tra đã tịch thu toàn bộ số tài liệu đó, không biết có bị gửi trả về viện nghiên cứu hay không, nhưng mà bây giờ hắn đã không có cách nào lắp một thân thể mới cho số 1 nữa rồi.
Số 1 nghiêng đầu, gương mặt mát
lạnh thân mật cọ vào bàn tay Quý Thời Khanh, anh nói với Quý Thời Khanh: "Ta không biết phải làm thế nào để an ủi ngài, nhưng tôi biết, ngài nói những lời này là vì muốn an ủi tôi."
Quý Thời Khanh nhẹ nhàng nở nụ cười, hắn nhìn số 1 ở trước mặt mình, như đang nhìn bảo bối quý giá nhất của mình.
Số 1 nói với hắn: "Trong mắt ngài giống như có những ngôi sao vậy."
Quý Thời Khanh chỉ cười không nói gì, qua một lúc lâu, hắn lại lần nữa nói với số 1: "Tôi hơi mệt rồi, số 1."
Số 1 nói: "Tôi ôm ngài lên lầu nhé."
Quý Thời Khanh ừ một tiếng, tùy ý để số 1 bế hắn lên, bước dọc theo cầu thang xoắn ốc, anh nói: "Ngài nhẹ hơn trước đây 8,3 kg."
"Vậy sao?"
Số 1 nói: "Đúng vậy, bây giờ ngài có vẻ không được tốt lắm."
Quý Thời Khanh nói: "Không, tôi bây giờ rất tốt."
Số 1 bị đóng đi chức năng khám chữa bệnh lúc này không có cách nào phản
bác lại lời nói của chủ nhân, chỉ có thể ôm hắn tiếp tục đi về phía
trước.
"Ngủ ngon, số 1." Quý Thời Khanh nói.
Hắn dựa vào lòng ngực rắn chắc của số 1, chậm rãi khép hai mắt lại.
Bệnh tật đã dày vò hắn rất nhiều năm rồi, cho đến lúc tận cùng của sinh
mệnh, trời cao mới bố thí cho hắn một chút từ bi, cho hắn có được sự an
bình ngắn ngủi này.
Màn đêm giống như dòng sông chậm rãi chảy
quanh khu vườn yên tĩnh, ánh sao lấp lánh, ánh đèn dầu dần trở nên thưa
thớt, những bông tuyết trắng tựa như đom đóm bay lượn bên trong vườn
hồng.
Ở trong lòng ngực của số 1, nhịp tim và hô hấp của Quý Thời Khanh chậm rãi đình chỉ, hắn cứ như vậy mà chết đi.
Rạng sáng ngày 13 tháng 12 năm 1202 ở đế quốc, Quý Thời Khanh, viện trưởng đời thứ ba của viện nghiên cứu gen quốc gia qua đời.
Trước khi chết hắn bị bạn bè xa lánh, cho nên lúc cuối đời cũng chỉ có một người máy bầu bạn bên cạnh hắn.
Mà lúc này đây, người máy đã bầu bạn với hắn bao năm qua, vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa của sự biệt ly.
Anh chỉ cần thận bế hắn đặt lên giường, giúp hắn điều chỉnh một tư thế thoải mái, giũ chăn ra đắp trên người hắn..
Lúc sắp rời đi, anh dường như cảm thấy được điều gì đó, dưới tình huống
không nhận được bất kỳ mệnh lệnh nào, cúi xuống đặt lên trán Quý Thời
Khanh một nụ hôn lạnh lẽo, nói với hắn: "Chúc ngủ ngon, chủ nhân của
tôi."