Âu Tĩnh Kỳ cùng Lục Như Ân vừa mới bước vào bên trong thì
đã nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Dạ Khải Hiên, giống như cả thế giới này
đang thiếu nợ Dạ Khải Hiên vậy. Âu Tĩnh Kỳ ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, riêng Lục Như Ân thì thừa biết là chuyện gì rồi, cô nhướng mày đắc ý,
vui vẻ vô cùng, để coi sau này Dạ Khải Hiên dám châm lửa đốt nhà cô nữa
không?
Âu Tĩnh Như cười tít mắt kéo Lục Như Ân về phía bên cạnh
mình: “Chúng ta mau đi lên phòng ngủ thôi, tối nay nhất định phải tám
xuyên đêm luôn mới được.”
Bây giờ thì Âu Tĩnh Kỳ đã hiểu ra lý do vì sao sắc mặt của Dạ Khải Hiên lại khó coi như vậy rồi. Khi nãy vẫn
còn vui vẻ, thích thú, không ngừng châm lửa đốt nhà của anh, vậy mà chưa tới hai tiếng đồng hồ đã phải chịu cảnh giường đơn gối chiếc, đúng là
cười người hôm trước hôm sau người cười.
Tất cả mọi người ai trở
về phòng nấy, Lục Như Ân vừa tắm xong thì đã chạy sang phòng của Âu Tĩnh Kỳ để dỗ dành. Âu Tĩnh Kỳ ngồi tựa vào đầu giường xử lý một số công
việc ở Âu thị, nhìn thấy cô ló đầu vào thì bĩu môi, hừ hừ vài tiếng giả
vờ không quan tâm đến. Lục Như Ân cười hì hì bước vào rồi đóng cửa lại,
thấy người yêu không để ý đến mình, cô mím môi tìm cách. Đang làm việc,
Âu Tĩnh Kỳ bỗng nghe Lục Như Ân hét lên một tiếng, anh giật mình vội
nhìn sang thì thấy cô ngồi dưới sàn nhà ôm lấy cổ chân trái của mình,
anh hoảng hốt, khẩn trương xuống giường lao đến phía của bạn gái mình,
lo lắng hỏi: “Em bị làm sao vậy? Đau ở chỗ nào?”
Lục Như Ân chớp
lấy cơ hội nhanh chóng vươn hai tay choàng qua cổ của Âu Tĩnh Kỳ, hôn
lên môi của anh một cái sau đó bày ra vẻ mặt ủy khuất nói: “Anh không
quan tâm đến em nữa sao? Em đã nói với anh rồi, từ đầu cho đến cuối em
chỉ có một mình anh thôi, những người em quen với nước ngoài đều toàn là qua đường cả, những tên đó đều là cặn bã, lừa gạt phụ nữ nên em mới
dùng chiêu gậy ông đập lưng ông cho bọn họ nếm thử mùi vị, cảm giác bị
người khác lừa tình là như thế nào thôi. Mặc dù khi đó em đã hoàn toàn
quên đi mối tình của chúng ta, quen nhiều người nhưng em luôn bài xích
với họ, không hề có một hành động thân mật nào quá trớn cả.”
Âu
thiếu gia chớp chớp mắt nhìn người yêu của mình, ngay từ khoảnh khắc cô
hôn anh một cái thì mọi hờn dỗi trong anh đã tan thành mây khói hết rồi, anh cảm thấy bản thân không có một chút nghị lực nào cả, nhưng biết làm sao bây giờ khi chính bản thân anh hoàn toàn không chịu được mấy chiêu
làm nũng của Lục Như Ân, chỉ cần cô làm nũng một xíu thì Âu Tĩnh Kỳ đã
giơ tay đầu hàng rồi.
“Anh thật sự không ngờ được rằng bạn gái mình từng là một trap girl luôn đấy.” Âu Tĩnh Kỳ vừa nói vừa dìu Lục Như Ân đứng dậy.
Ngồi xuống giường, Lục Như Ân sờ sờ mũi của mình, cười nhẹ nói: “Em cũng
thật...” Chưa kịp nói hết thì môi của cô đã bị phủ kín bởi môi của anh.
Âu Tĩnh Kỳ thấy người yêu mình ngơ ngác có chút không phối hợp liền véo
nhẹ eo cô một cái. Lục Như Ân chưa kịp la lên một tiếng thì đã bị lưỡi
của anh luồn lách vào càn quét, môi lưỡi của hai người không ngừng dây
dưa với nhau.
Lục đại tiểu thư bị hôn đến mức cả người mềm nhũn,
nhân lúc cô mơ mơ màng màng anh cất giọng dụ dỗ: “Ân Ân! Tối nay em ở
lại ngủ với anh nha.”
Giọng nói trầm trầm lại còn dịu dàng khiến
cho Lục Như Ân bị mê hoặc, cũng may cô còn sót lại một chút lý trí ngay
lập tức lắc đầu từ chối: “Không được! Em đã hứa là sẽ ngủ cùng với Tĩnh
Như rồi, anh đừng có mà dụ dỗ em.”
Âu thiếu gia thầm mắng ở trong lòng, hoa hồng nhỏ của anh đã không còn dễ bị dụ dỗ như lúc trước nữa
rồi. Lục Như Ân hắng giọng sau đó chạy nhanh về phòng của Âu Tĩnh Như,
cô không thể nào ngờ được chỉ hôn thôi mà có thể khiến cho nơi nào đó
của anh cứng lên, còn anh thở dài bất lực, đứng dậy chậm rãi đi vào
phòng tắm.
“Ôi ôi, hai người vừa mới làm gì thế? Sao môi của em
lại sưng lên vậy?” Âu Tĩnh Như nằm bấm điện thoại, thấy Lục Như Ân đã
quay về phòng, cô ngước mặt lên nhìn, đập vào mắt của cô chính là môi
của Lục Như Ân sưng lên, mặt còn ửng đỏ, khỏi cần nói thì Âu Tĩnh Như
cũng thừa biết rõ giữa hai người vừa mới xảy ra chuyện gì.
Lục
đại tiểu thư mím môi thẹn thùng, cầm một chiếc gối lên đánh nhẹ vài cái
vào người của cô em chồng tương lai. Âu Tĩnh Như bị đánh còn cười như
được mùa, trêu chọc chị dâu nhỏ thật sự rất vui.
Sáng hôm sau,
Lục Như Ân cùng Âu Tĩnh Như vui vẻ đi xuống lầu ăn sáng, nhìn thấy cặp
mắt đằng đằng sát khí của Dạ Khải Hiên, Lục Như Ân càng vui vẻ, thích
thú hơn, cô còn cố tình khoác tay qua vai của Âu Tĩnh Như sau đó lại
nhướng nhướng mày đắc ý, trêu chọc người đứng đầu Dạ Tử Môn.
Vừa ngồi xuống bên cạnh của Âu Tĩnh Kỳ, Lục đại tiểu thư đã bị bạn trai của mình véo má: “Em đấy, nghịch ngợm quá đi.”
Lục Như Ân bĩu môi im lặng sau đó nhăn cái mũi của mình lại, cô chính là
nghịch ngợm như thế đấy, cho dù Lục Như Ân có nghịch ngợm, quậy phá cỡ
nào thì Âu Tĩnh Kỳ vẫn sẽ cưng chiều, dung túng cho cô thôi. Chỉ mới
sáng sớm, người làm ở Âu gia chưa gì đã bị nhét cẩu lương đầy miệng,
không chỉ cẩu lương của một cặp mà tận ba cặp, bọn họ không biết nói gì
ngoài việc nở một nụ cười bất lực cả, ai cũng quen cả rồi.
Đang
ăn sáng, điện thoại của Lục Như Ân đột nhiên reo lên, vừa nghe máy không biết bên kia nói gì mà khiến cho cô phải đứng bật dậy, gương mặt đầy
hốt hoảng, lo lắng. Âu Tĩnh Kỳ đợi bạn gái của mình cúp máy liền hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
“Không xong rồi, Chi Nhật trên đường đi học đã bị người ta tấn công sau đó bắt đi rồi, hiện tại Bạch gia đang cho người đi tìm.”
Tất cả mọi người có mặt đều cả kinh, mới có sáng sớm đã xảy ra chuyện lớn
rồi, Lục Như Ân cùng Âu Tĩnh Kỳ, Dạ Khải Hiên vội vàng rời đi, Dạ Khải
Hiên cũng cho người của Dạ Tử Môn điều tra, đi tìm Bùi Chi Nhật.
Chiếc xe của cả ba người vừa đi được một quãng đường thì phát hiện có mấy
chiếc xe bám theo, không phải là bám theo bình thường mà là muốn tấn
công xe của bọn họ. Xe của Dạ Khải Hiên và Âu Tĩnh Kỳ đều bị những kẻ
chạy phía sau bắn không ngừng, cả hai xe buộc phải tách ra chạy hai con
đường khác nhau, mấy chiếc xe phía sau cũng tách ra rẽ theo.