Sáng hôm sau, như thường lệ Âu Tĩnh Kỳ sẽ đi đón người yêu của mình đi
học, nhưng hôm nay anh lại một phen khóc không ra nước mắt khi Lục Như
Ân đi cùng với Bùi Gia Linh, không chịu đi cùng với anh. Âu Tĩnh Kỳ hờn
dỗi nhưng không dám bật lại, chỉ có thể ngoan ngoãn một mình lái xe theo phía sau xe của Lục Như Ân.
Hôm nay, Lục Như Ân không ngồi ở ghế lái phụ với Bùi Gia Linh mà di chuyển xuống hàng ghế phía sau ngồi cùng em trai. Xe vừa lăn bánh, Lục Như Ân đã nhích lại gần Lục Đình Quân,
ghé sát tai hỏi: “Đình Quân! Em thích Gia Linh à?”
Lục Đình Quân
giật mình thon thót, há miệng trợn mắt nhìn chị gái của mình, môi mấp
máy không thốt nên lời. Thấy phản ứng dữ dội của Lục Đình Quân, Lục Như
Ân đã dám khẳng định chắc chắn em trai mình có ý với bạn thân mình rồi,
cô vỗ vỗ nhẹ lên vai của Lục Đình Quân, khóe môi không ngừng cau lên:
“Em bình tĩnh một chút đi, đừng hoảng hốt, chuyện này chỉ có chị và Tĩnh Kỳ biết thôi.”
Muốn anh bình tĩnh? Điều này là hoàn toàn không
thể nào, trong đầu của Lục Đình Quân xuất hiện hàng loạt câu hỏi, tại
sao chị của anh lại biết? Anh đâu có thể hiện tình cảm của mình lộ liễu
đâu chứ? Thậm chí Lục Đình Quân còn cảm thấy với cái thái độ hàng ngày
của mình đối với Bùi Gia Linh thì chỉ có trời mới biết anh có tình cảm
với Bùi Gia Linh mà thôi.
Chị em Bùi Gia Linh thấy hai người ở
hàng ghế sau cứ thì thầm to nhỏ chuyện gì đó, mặc dù trong lòng rất tò
mò muốn biết nhưng vẫn không hỏi, không tùy tiện xen vào. Lục Như Ân
thấy đã sắp đến trường cấp ba rồi, cô cười cười khẽ nói: “Đừng khẩn
trương, bí mật của em chị cũng chỉ là vô tình phát hiện thôi, khi nào đi học về chị sẽ giúp em lập kế hoạch để rước Gia Linh về, từ bạn thân trở thành em dâu chị cảm thấy rất thú vị đấy.”
Gì vậy? Trong đầu của Lục Đình Quân xuất hiện vô vàng dấu chấm hỏi, anh còn chưa theo đuổi,
chưa làm gì luôn, thế mà chị hai của anh lại có thể tự tin như thế sao?
Thật sự có thể theo đuổi được Bùi Gia Linh à?
Vừa đến cổng trường cấp ba, sắc mặt của Bùi Gia Linh liền vô cùng khó coi khi nhìn thấy Ngô An Nguyên, cô lại ngứa tay ngứa chân rồi. Lục Như Ân ôm chặt tay bạn
mình lại, không thôi sẽ xảy án mạng mất, Lục Như Ân cười cười khuyên
nhủ: “Bình tĩnh, bình tĩnh, chuyện lần trước Ngô An Nguyên cũng chỉ là
muốn trêu chọc Chi Nhật thôi, đánh cũng đã đánh rồi, cậu đừng bày ra bộ
mặt dọa người như thế.”
Âu Tĩnh Kỳ đứng gần đó cũng sợ bạn mình
bị thương tật nhiều hơn bèn tiến lên đứng chắn cho Ngô An Nguyên: “Đừng
nóng, An Nguyên không có ý xấu với Chi Nhật đâu, điều này tôi có thể đảm bảo.”
Những lời Âu Tĩnh Kỳ cùng Lục Như Ân nói ra, bảo đảm, giúp cho Ngô An Nguyên khỏi nắm đấm của Bùi Gia Linh đều tan thành mây khói
khi Ngô An Nguyên hùng hồn tuyên bố: “Tôi đến đây là muốn tuyên bố rằng
kể từ giây phút này, tôi chính thức theo đuổi Chi Nhật.” Anh quay sang
Bùi Chi Nhật, nhướng nhướng mày, cười tươi: “Anh thích em, kể từ bây giờ anh sẽ theo đuổi em, mong em cho anh một cơ hội.”
Cằm của Bùi
Chi Nhật sắp rơi xuống đất luôn rồi, hai mắt mở to, lỗ tai lùng bùng hết cả lên, Bùi Chi Nhật nuốt nước bọt đưa mắt sang chị gái của mình. Cả Âu Tĩnh Kỳ, Lục Như Ân đều hít một ngụm khí lạnh, Bùi Gia Linh siết chặt
hai bàn tay lại thành nắm đấm, đôi mắt rực lửa tràn ngập sự tức giận, cô nghiến răng giơ nắm đấm lên muốn lao về phía của Ngô An Nguyên thì bị
Lục Như Ân cản lại, cô vừa vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Lục Như Ân vừa quát lớn: “Ân Ân! Cậu mau buông tớ ra, hôm nay tớ phải giết chết tên khốn này, một đứa trẻ vị thành niên mà cũng không tha, dám có ý đồ
không tốt với em trai bà, đúng là chán sống mà.”
Âu Tĩnh Kỳ gấp
gáp nói: “Chuyện này đợi sau khi tan học rồi tính có được không? Bây giờ Chi Nhật cùng Đình Quân sắp vào học rồi, chúng ta cũng phải đến trường, hơn nữa đánh nhau ở trước cổng trường học không hay đâu, sẽ ảnh hưởng
đến Đình Quân và Chi Nhật đấy.”
Bùi Gia Linh hừ một tiếng xoay
người đi lên xe, Lục Đình Quân vội vàng kéo Bùi Chi Nhật chạy nhanh vào
trong trường. Lục Như Ân thở phào một hơi, lên xe đi đến trường cùng bạn thân, Âu Tĩnh Kỳ trước khi bước lên xe không quên quăng cho Ngô An
Nguyên một cặp mắt sắc bén: “Đến trường cậu phải nói rõ cho tớ biết
đấy.”
Mọi người đến trường thì cũng đã đến giờ học, đợi sau khi tất cả đều học
xong, có mặt đầy đủ cũng đã tới trưa, mọi người cùng nhau đi ăn, vừa gọi món xong Bùi Gia Linh đã trừng mắt, đem cặp mắt đằng đằng sát khí như
muốn giết người nhìn Ngô An Nguyên: “Anh! Tránh xa em trai tôi ra! Anh
lại gần nó lần nào tôi sẽ đánh anh nhừ tử lần đó đấy.”
Ngô An
Nguyên vô cùng, vô cùng nghiêm túc nói với Bùi Gia Linh: “Tôi là thật
lòng muốn theo đuổi, yêu đương với Chi Nhật. Tại sao cô lại phản đối
kịch liệt như thế? Cô là kì thị người đồng tính?”
Bùi Gia Linh hừ lạnh một tiếng, thầm phỉ nhổ, lãnh đạm đáp lại: “Tôi không kì thị đồng
tính, tôi kì thị anh, anh đừng tưởng là tôi không biết lịch sự tình
trường của anh kinh khủng cỡ nào, em trai tôi chỉ là một cậu nhóc mới
lớn, rất dễ bị rung động, tôi không muốn em trai của mình phải chịu tổn
thương, đau khổ đâu.”
Ngoại trừ Ngô An Nguyên thì ba người còn
lại đều có chung suy nghĩ với Bùi Gia Linh, Ngô An Nguyên thầm mắng bản
thân, trăng hoa làm chi bây giờ nói yêu thật lòng thì không ai tin, anh
hít một hơi thật sâu, rất nghiêm túc nói: “Tình cảm của tôi đối với Chi
Nhật là thật, tôi sẽ chứng minh cho cô và mọi người thấy.”
Bùi Gia Linh bĩu môi: “Anh muốn làm sao thì làm.”
Thế là đồng ý rồi? Ngô An Nguyên vui vẻ, cười tít mắt, Âu Tĩnh Kỳ cùng Lý
Thanh Trí cũng có chút mừng cho bạn mình, chỉ mong Ngô An Nguyên thật
lòng, nếu không sau này Bùi Gia Linh có đánh chết người bạn này, hai
người họ cũng không cản nổi. Ai nấy đều vui vẻ, riêng Lục Như Ân là mang gương mặt khó hiểu, tâm tình phức tạp, cô rất hiểu rõ Bùi Gia Linh, mọi chuyện không dễ dàng như thế, bạn thân của cô đâu có nói là đồng ý cho
Ngô An Nguyên theo đuổi Bùi Chi Nhật.
Đang suy nghĩ miên man, Lục Như Ân khẽ giật mình khi thấy Âu Tĩnh Kỳ nắm tay mình, cô mím môi đánh
vào tay của anh, trừng mắt cảnh cáo: “Ai cho phép anh nắm tay em hả?”
“Hôm qua em nói là cấm ôm hôn chứ đâu có nói là cấm nắm tay em đâu chứ?” Âu
Tĩnh Kỳ không chịu buông tay của Lục đại tiểu thư ra, mặt dày nói.