Ban đầu, Lục Đình Quân sau khi tiếp nhận thông tin này cũng sửng sốt,
kinh ngạc không khác gì chị gái của mình, cứ ngỡ là có nhầm lẫn gì nữa
nhưng không, đây hoàn toàn là thông tin chính xác: “Mười năm trước khi
bang Hắc Xà bị tiêu diệt thì Daniel người đứng đầu đã cho người đưa con
trai của ông ta chạy trốn rồi, One chính là con trai của ông ta. Dù nói
thế nào thì Ý cũng là nơi gầy dựng nên bang Hắc Xà nên sau khi lớn lên
One cũng đã gầy dựng lại, thậm chí còn lớn mạnh hơn cả đế chế năm xưa
của ba mình, sở dĩ hiện tại chưa ai đánh hơi được là vì trước giờ One
luôn hành động dưới danh nghĩa cá nhân của hắn hoặc ai đó mà thôi.”
Sắc mặt của Lục Như Ân trở nên âm trầm, cô cùng mọi người ở ngoài sáng, One ở trong tối, lúc nào cũng thần thần bí bí, mỗi lần hắn hành động thì
mọi người chỉ biết tùy cơ ứng biến, có khi không biết đường nào mà lần,
như thế thì làm sao có thể tiêu diệt hắn được chứ?
Bùi Chi Nhật
cảm thấy hơi khó hiểu bèn lên tiếng hỏi: “ Từ trước đến giờ, Bạch gia
cùng Dạ Tử Môn đâu có đắc tội gì với bang Hắc Xà, sao One lại luôn gây
hấn, muốn diệt trừ chúng ta?”
“Theo những thông tin thu thập được thì One là một kẻ vô cùng tham vọng, hắn chính là muốn làm bá chủ trong giới hắc đạo, muốn thâu tóm tất cả quyền lực về tay của mình. Hiện tại ở Ý hắn đã ra tay với một số bang lớn rồi, dưới danh nghĩa của chó điên
Jackson, One đã thâu tóm rất nhiều bang lớn nhỏ. One lợi dụng thời điểm
anh Khải Hiên cùng anh mới vừa trở thành người đứng đầu, vẫn chưa có
kinh nghiệm, còn non yếu mà ra tay. Nếu như hắn thật sự thành công thì
anh dám bảo đảm, Tần gia chính là mục tiêu tiếp theo của hắn.” Lục Đình
Quân chậm rãi giải thích cho Bùi Chi Nhật hiểu rõ, trong lòng bắt đầu lo lắng, không biết One sẽ làm gì tiếp theo nữa.
Như đoán được
những lo lắng, suy nghĩ của Lục Đình Quân, Lục Như Ân bước đến bên cạnh
em trai mỉm cười, dịu dàng xoa đầu: “Đừng quá lo lắng, em còn có chị và
mọi người, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Rời khỏi phòng của
Bùi Chi Nhật, quay về phòng của mình, Lục Như Ân nằm xuống giường, mày
không ngừng nhíu chặt lại, vẻ mặt bình thản đã hoàn toàn biến mất thay
vào đó là gương mặt nghiêm túc, lạnh lẽo. Nếu giống như những gì mà Lục
Như Ân đã nghĩ thì tên One thật sự là một kẻ nhìn ra trông rộng, mưu mô
vô cùng, thời điểm bốn năm trước cô và Âu Tĩnh Kỳ vẫn chưa có gì gọi là
nguy hiểm, gây uy hiếp cho ai, khi đó cô chỉ là một cô nhóc biết võ, Âu
Tĩnh Kỳ cũng chưa hoàn toàn bước chân vào giới hắc đạo, mặc dù có vài
lần hiến kế, làm quân sư cho Dạ Khải Hiên. Thế mà One vẫn nhìn ra và cho người truy sát, tiêu diệt mối nguy hiểm tiềm tàng ấy. Khi đó nếu như
Lục Như Ân cùng Âu Tĩnh Kỳ thật sự bị giết chết thì không biết giờ này
mọi chuyện sẽ như thế nào nữa.
One rốt cuộc là ai? Người biết
được thân phận Angel của cô chỉ có những người thân cận, làm sao hắn
biết được chứ? Không những thế mà còn đoán được suy nghĩ của cô, không
lẽ… không lẽ One là một trong những người bên cạnh cô và Âu Tĩnh Kỳ sao? Không thể nào! Lục Như Ân ngay lập tức dẹp cái suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, Lục đại tiểu thư tuyệt đối tin vào người của mình, One không thể nào là một trong số bọn họ được.
Sáng sớm hôm sau, chỉ mới hơn năm giờ
sáng, Lục Như Ân đột nhiên thức giấc, cô không ngủ lại được nữa nên đi
sang phòng của Bùi Gia Linh, Lục tiểu thư biết rõ giờ này bạn thân của
cô đã thức rồi, không ai thức dậy sớm hơn Bùi Gia Linh, bởi vì mỗi buổi
sáng người bạn thân này luôn làm một việc mà không ai biết, sở dĩ Lục
Như Ân biết được là do tình cờ nhìn thấy cũng nhờ đó mà cô biết được bí
mật mà Bùi Gia Linh che giấu bấy lâu nay.
Lục Như Ân không gõ
cửa, trực tiếp mở cửa bước vào, Bùi Gia Linh nghe tiếng mở cửa thì giật
mình vội vàng cầm chiếc áo sơ mi giấu ra phía sau lưng, cô nuốt nước
bọt, căng thẳng hỏi Lục Như Ân: “Ân Ân! Sao hôm nay cậu dậy sớm vậy? Đột ngột qua phòng của tớ là có chuyện gì sao?”
“Không, không có
chuyện gì cả, chỉ là tớ ngủ không được sâu, không được ngon thôi.” Lục
Như Ân nhếch môi, mắt của cô chú ý đến chiếc áo được giấu sau Bùi Gia
Linh, cô thừa biết rõ đó là cái gì nhưng vẫn thích trêu, thích hỏi Bùi
Gia Linh: “Cậu giấu cái gì ở phía sau lưng vậy?”
“Không… không có gì cả, chỉ là tớ thức dậy sớm nên lấy quần áo ra ủi thôi.” Bùi Gia Linh căng thẳng đến mức suýt thì nói lắp bắp.
Lục Như Ân thấy bạn
thân căng thẳng thì mỉm cười, đạt được ý đồ trêu chọc của mình, cô bước
đến ngồi xuống giường, đầu hơi nghiêng nhìn Bùi Gia Linh: “Cậu không cần giấu nữa đâu, tớ biết hết rồi, biết cậu đang ủi áo cho Đình Quân, mỗi
sáng đều như thế. Gia Linh! Cậu thích em trai của tớ đúng không? Quan
sát biểu hiện của cậu thì có lẽ không phải là tình cảm một sớm một chiều mà nó đã khá lâu rồi phải không?”
Bùi Gia Linh cắn khóe môi, đặt chiếc áo sơ mi lên bàn ủi rồi đưa mắt nhìn Lục Như Ân: “Làm sao cậu
biết được? Cậu đã phát hiện chuyện này từ khi nào?”
“Từ khi trở
về nước, có một lần tớ vô tình nhìn thấy cậu lén lút lấy áo đi học của
Đình Quân, sáng hôm sau thì Đình Quân mặc chiếc áo đó, cậu còn xịt nước
hoa lên chiếc áo nữa, vì mùi quá nhẹ, chỉ thoang thoảng nên ai cũng nghĩ đó là mùi của nước xả vải, nhưng đối với một đứa bạn thân lâu năm như
tớ thì ngửi phát biết ngay.” Lục Như Ân quan sát vài ngày thì đã ngay
lập tức hiểu ra vấn đề, cô không thể nào ngờ được Bùi Gia Linh lại thích em trai của mình, với cái tính thụ động trong tình cảm của Bùi Gia Linh thì sẽ không bao giờ thể hiện ra tình cảm của mình, nếu đã như thế thì
cô nên giúp một tay đúng không nhỉ?
Bùi Gia Linh đỏ mặt ngượng
ngùng, đúng là không có chuyện gì có thể qua mắt được Lục Như Ân cả, cô
nói với Lục Như Ân bằng giọng rất khẽ: “Tớ… tớ đã thích Đình Quân được
hai năm rồi.”
“Gì? Hai năm? Thích hai năm rồi mà cậu vẫn không
chịu thổ lộ hay gì hết sao? Cậu định giấu tình cảm của mình tới bao giờ? Tới khi Đình Quân yêu và lấy nhỏ khác luôn à?” Lục Như Ân há hốc miệng
kinh ngạc, cô còn ngỡ bản thân nghe lầm nữa, nghĩ Bùi Gia Linh có tình
cảm với Lục Đình Quân cũng tầm một năm là dữ lắm rồi, ai ngờ tận hai
năm, cô là bạn thân thế mà tới tận bây giờ mới biết, mà lại là vô tình
phát hiện nếu không thì Bùi Gia Linh định giấu cô bao lâu nữa? Vĩnh viễn chôn giấu tình cảm luôn sao?