Âu Tĩnh Kỳ nhìn chằm chằm vào người con gái mình yêu, biết cô không chịu nói thật anh cũng không hỏi thêm gì nữa chỉ tiếp tục lái xe đưa cô quay về Lục gia nghỉ ngơi, anh nghĩ có một người biết rõ những chuyện này.
Đưa Lục Như Ân về nhà xong, anh lái xe đến căn hộ của Mark, Mark thấy anh
đến thì có chút ngạc nhiên, miệng lại không chịu được mà ghẹo: “Ôi, ngọn gió nào lại đưa Âu đại thiếu gia của tôi đến đây thế?”
Âu Tĩnh
Kỳ chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi bước vào bên trong, Mark khẽ cười, đóng cửa
lại sau đó tiến đến ngồi xuống bên cạnh Âu thiếu gia, anh gác chân lên
bàn, cong khóe môi, nhướng mày hỏi: “Cậu nhớ lại mọi chuyện rồi đúng
không?”
Âu đại thiếu gia gật gật đầu, không muốn vòng vo, dứt
khoát hỏi thẳng vào vấn đề mình muốn biết: “Mark! Cậu có biết những
chuyện xảy ra với Ân Ân sau vụ nổ trong khu rừng ấy không? Ân Ân như thế nào khi nghĩ rằng tớ đã chết?”
Mark không quá ngạc nhiên khi Âu
Tĩnh Kỳ hỏi về chuyện này sau khi lấy lại ký ức, bởi vì anh biết Lục Như Ân chắc chắn sẽ không chịu kể ra, anh hít sâu một hơi phun ra một chữ:
“Thảm!” Mark thu chân, ngồi đàng hoàng lại tiếp tục nói: “Tớ không chứng kiến chỉ nghe Paul kể lại mà thôi, sau khi khu rừng bị nổ tung, Như Ân
đã chạy đến khóc, tìm cậu khắp nơi, lúc đó em ấy như phát điên phát dại
đến mức Paul phải đánh ngất em ấy đưa đi. Cậu cũng biết khi đó tớ vẫn
chưa quen biết với Như Ân, càng không biết mối quan hệ giữa hai người
nên sau khi cứu cậu thì tớ cũng giữ bí mật, không báo cho ai biết về
tình hình của cậu cả.”
Chỉ cần nghe đến đây thôi, trái tim của Âu Tĩnh Kỳ đã như có ai đó bóp nghẹt lại rồi, thảm là thảm như thế nào
chứ? Lục Như Ân đã phát điên sao? Mark cũng có chút đau lòng khi nhắc
lại tình trạng khi đó của Lục Như Ân: “Theo những gì mà Paul đã kể thì
sau khi tỉnh lại, Như Ân vẫn quay lại khu rừng tìm kiếm cậu suốt ba ngày liền, không chấp nhận được sự thật cậu đã chết, đến ngày thứ tư em ấy
bắt đầu nói chuyện một mình và luôn nói rằng cậu vẫn luôn xuất hiện, ở
bên cạnh em ấy. Không những như thế, Paul phát hiện trên người của Như
Ân có vết thương, những vết bầm những vết cắt nhỏ. Bác sĩ tâm lý đồng
thời cũng là anh trai của Paul đã chuẩn đoán Như Ân bị tâm thần phân
liệt, có xu hướng tự làm hại bản thân nhưng lại không nhớ bản thân mình
đã làm gì.”
Nước mắt của Âu Tĩnh Kỳ bất giác rơi xuống, lăn dài
trên má, trái tim của anh rất đau, đau đến tê tâm phế liệt khi nghe Mark kể. Mark vỗ nhẹ lên vai của người bạn thân: “Cậu nên cảm ơn Paul và anh trai cậu ấy, nếu không có hai người họ thì có lẽ Như Ân đã không còn
trên cõi đời này nữa rồi. Khi Như Ân tỉnh táo, nhận ra tất cả những gì
đều do bản thân tự tưởng tượng ra, em ấy vẫn cố chấp không chịu chấp
nhận, đỉnh điểm Như Ân đã dùng dao rạch cổ tay của mình với ý định tử
tự, may mắn Paul đã đến cứu em ấy. Một lần tử tự không thành, Như Ân lại tiếp tục tự tử bằng cách uống hết cả một lọ thuốc ngủ, lần thứ ba em ấy đã tự châm lửa đốt cả ngôi nhà, muốn thiêu đốt cả bản thân, Jay anh
trai của Paul đã xông vào trong cứu em ấy ra. Jay và Paul sợ Như Ân sẽ
tiếp tục tìm cách tự tử nên đã thôi miên khóa mọi ký ức liên quan đến
cậu, chỉ cho em ấy nhớ được giữa hai người là oan gia với nhau mà thôi.”
Khi Âu Tĩnh Kỳ tỉnh lại, Lục Như Ân ổn định lại tinh thần thì đã không còn
ai nhớ ra nhau nữa, mối tình đẹp đẽ, sâu đậm ấy đã bị lãng quên, chôn
vùi đi.
Âu Tĩnh Kỳ khóc trong sự đau đớn, tự trách, giọng nói
nghẹn hẳn đi: “Tại sao… tại sao tớ lại có thể quên cô ấy?” Anh bất ngờ
đứng bật dậy vội vàng rời khỏi căn hộ của Mark, bây giờ anh muốn gặp cô, muốn gặp cô ngay lập tức.
Âu Tĩnh Kỳ chạy xe lao nhanh như bay
trên con đường, đến Lục gia, anh vội vội vàng vàng chào hỏi Lục Dĩ Tường cùng Bạch Nhã Băng sau đó chạy thẳng lên phòng của Lục Như Ân. Bạch Nhã Băng, Lục Dĩ Tường ngơ ngác nhìn nhau rồi lại nhìn con trai của mình,
đồng thanh thốt lên: “Có chuyện gì vậy?”
Lục Đình Quân nhún vai một cái, phun ra một câu: “Ôi tình yêu loài người.”
Bùi Gia Linh che miệng khẽ cười, còn Bùi Chi Nhật mặc dù đã nghe chị gái kể cho nghe mọi chuyện nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin được.
Lục Như
Ân nghe tiếng gõ cửa liền bước đến mở cửa, cánh cửa vừa mở Âu Tĩnh Kỳ đã lao vào đóng sầm cửa lại rồi ôm chặt lấy cô, miệng không ngừng xin lỗi: “Ân Ân! Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã quên em, xin lỗi vì là nguyên nhân
khiến em nhiều lần suýt chết.”
“Anh đã biết hết rồi?” Lục Như Ân
thấy anh khẽ gật đầu thì vươn tay ôm chầm lấy Âu Tĩnh Kỳ, vỗ vỗ lưng của anh: “Sao anh lại phải xin lỗi chứ? Anh không có lỗi gì cả, đừng tự
trách mình, mà chuyện này anh nghe ai nói thế?”
Âu Tĩnh Kỳ ôm cô
thêm một lúc mới chịu buông ra, trả lời: “Là Mark, Mark đã nghe lại mọi
chuyện từ Paul, anh thật không ngờ đến chuyện Mark và Paul lại quen biết nhau, qua cách nói chuyện anh cảm thấy dường như hai người họ khá thân
với nhau.”
Lục Như Ân cũng bất ngờ, kinh ngạc trước thông tin
này, Paul quen biết với Mark vậy mà lại giấu cô? Âu Tĩnh Kỳ kéo cô ngồi
xuống giường, cả hai bắt đầu nói vô số chuyện với nhau, anh dường như
muốn ngủ lại đây luôn nếu như cô không kiên quyết đuổi anh về. Lục Như
Ân có cảm giác sau này Âu Tĩnh Kỳ sẽ dính lấy mình mọi lúc mọi nơi.
Sáng hôm sau, Lục Như Ân giúp Bùi Gia Linh đi vào phòng gọi Bùi Chi Nhật
thức dậy đi học, Bùi Chi Nhật rất ngoan ngoãn mà thức dậy đi vệ sinh cá
nhân, thay đồng phục. Lục Như Ân bước đến bàn học, giúp Bùi Chi Nhật bỏ
tập sách vào cặp, cả người của cô cứng đờ, trừng trừng hai mắt, trên tay cầm một chiếc hộp nho nhỏ được lấy ra từ trong cặp của cậu em trai,
đúng lúc Bùi Gia Linh cũng mở cửa đi vào, thấy cái hộp ấy cũng đứng
hình, chết trân tại chỗ.