Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 83


trướctiếp

Thời gian sẽ không vì bạn vấp ngã mà dừng lại đợi bạn. Lâm Siêu cảm thấy cơ thể mình đã lành lại khoảng bảy tám phần, những vết thương còn lại cũng hồi phục theo tốc độ tế bào của anh. Để có thể đi vào khu vực sâu số 01, anh phải hoàn toàn khỏe mạnh. Anh ngồi dậy, vươn tay gỡ bảy tám cái ống truyền nước trên người xuống, sau đó anh vén tấm chăn tráng tinh tràn ngập mùi formalin lên, nói với Phạm Hương Ngữ: “Lấy quần áo cho tôi.”

“Tôi không phải người hầu của anh” Phạm Hương Ngữ lập tức kháng nghị, nhưng cơ thể lại bất giác đứng lên, đưa quần rằn ri và áo thường ngày gấp gọn để cạnh giường cho anh.

Lâm Siêu vừa mặc vừa nói: “Cô đương nhiên không phải người hầu của tôi, cô là tù binh.”

“Anh!” Phạm Hương Ngữ giậm chân tức giận, hừ một tiếng, mặc kệ chạy ra khỏi phòng bệnh.

Lâm Siêu nhớ đến thổ long tinh trong cơ thể địa long thú, sau khi thay quần áo xong anh lập tức đến viện nghiên cứu khoa học.

Anh phóng lên trên đường phố của căn cứ, dọc đường tình cờ gặp một vài người dân tị nạn và các binh sĩ. Những người này nhìn thấy anh thì hai mắt lập tức phát sáng, hào hứng chen đến, ríu rít nói cảm ơn.

Lâm Siêu có chút xấu hổ, sau khi ứng phó mấy đợt sóng người thì chui vào một chiếc xe của quân đội bên đường.

“Anh…” Thiếu úy ngồi ở ghế lái của xe quân đội vừa phản ứng lại, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị cái dao trong tay Lâm Siêu đánh vào gáy, ngất xỉu.

Lâm Siêu vứt anh ta sang ghế phó lái, sau đso lái xe đến viện nghiên cứu khoa học.

Đến con đường bên ngoài viện nghiên cứu, trên đường rất khi thấy dân tị nạn, chốc chốc lại có binh sĩ đi tuần tra qua. Sau khi dừng xe phía sau con đường, Lâm Siêu xuống xe đi vào viện nghiên cứu khoa học.

Mấy binh sĩ đứng làm nhiệm vụ trước tòa nhà lớn, một binh sĩ trong số đó nhìn thấy Lâm Siêu, lập tức quát: Đứng lại, đây là viện nghiên cứu khoa học, người tạp nham đợi…”

“Tướng quân Lâm!”

“Là tướng quân Lâm!”

Binh sĩ này còn chưa nói xong đã bị mấy binh sĩ cùng làm nhiệm vụ khác ngắt lời. Mấy binh sĩ này nhìn thấy Lâm Siêu, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin, lập tức mừng như điên vây quanh anh.

“Tướng, tướng quân Lâm?” Binh sĩ chuẩn bị ngăn cản Lâm Siêu đó, há hốc miệng, khuôn mặt thảng thốt. Khi Lâm Siêu chiên đấu với hai con cự xà, anh ta đang phụ trách sơ tán dân tị nạn, không nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Siêu, không ngờ người thanh niên vô cũng trẻ tuổi trước mắt này lại là “chiến thần Lâm Siêu” được nhắc đến khắp đường lớn ngõ nhỏ trong căn cứ.


trướctiếp