Lâm Siêu thản nhiên nói: “Chẳng qua chỉ chết mất vài trăm người tiến hóa mà thôi, không có ảnh hưởng gì mấy tới tình hình chung. Muốn lật đổ tư
lệnh Hà, hẳn là các anh còn vũ khí bí mật gì khác phải không?”
Sở Sơn Hà nhìn anh một cái, ánh mắt lộ vẻ giật mình, không ngờ chàng trai
trông chỉ chừng hai mươi tuổi này lại có suy nghĩ nhạy bén như vậy, anh
ta mỉm cười, nói: “Anh nói đúng, mấy trăm người tiến hóa đứng trước mấy
vạn binh lính bình thường cầm súng ống trên tay không có gì ghê gớm. Có
điều, đôi khi một giọt nước có thể làm tràn ly.”
Anh ta khẽ cười
nói: “Nói thực, muốn lật đổ tư lệnh Hà khó lắm! Cực kỳ khó! Nếu như nói
tổng thể sức mạnh của căn cứ địa là 10 phần, vậy thì tư lệnh Hà chiếm
tới 6, 7 phần. Quá nửa số người trong quân đội là người của anh ta, bao
gồm không quân, ban tình báo, ban bảo vệ thành phố, thậm chí trong
viện nghiên cứu khoa học đều có người của ông ta. Nếu không phải viện
trưởng Viện nghiên cứu khoa học là bạn thâm giao của tư lệnh Hứa thì e
là cũng đã bị ông ta mua chuộc lâu rồi.”
Lâm Siêu không ngắt lời, tiếp tục chờ anh ta nói tiếp.
“Tổn thất vài trăm người tiến hóa chưa trưởng thành này chỉ có thể coi là
nửa phần sức mạnh. Nếu như đã trưởng thành, được vào làm ở các vị trí
trong quân đội thì sẽ giống như chiếc lưới được tung rộng ra khắp nơi.
Khi ấy tới 9 phần sức mạnh của căn cứ địa nằm trong tay ông ta.”
Sở Sơn Hà nhìn Lâm Siêu, trong mắt có ý cười: “Có điều, lần này anh khiến
họ tổn thất mất nhóm người giỏi này, mộng đẹp của họ vỡ tan, cộng thêm
phát hiện vĩ đại của anh, hiện giờ chỉ cần bắt được đủ nhiều xác thối
cường hóa là có thể liên tục tạo ra người tiến hóa, mấy trăm chẳng là
gì, một thời gian nữa, chưa biết chừng có thể tạo ra một đội đại quân
người tiến hóa lên tới mười nghìn người. Đến lúc đó, muốn xử lý một
thành phố đúng là chuyện dễ như trở bàn tay...”
“Nói vào trọng tâm đi.” Lâm Siêu cau mày nói.
Sự hưng phấn cứng đờ lại trên mặt Sở Sơn Hà, anh ta lúng túng gãi đầu một
cái, nói: “Tôi phấn khích quá, không để ý nói lạc đề mất rồi, quay lại
vấn đề chính, tôi chỉ biết sơ sơ kế hoạch tác chiến của tư lệnh Hứa
thôi. Nghe nói, phần lớn những người từ cấp tá trở lên dưới quyền tư
lệnh Hà đều đã thay đổi lập trường.”
“Thay đổi?” Lâm Siêu tỏ ra kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Sở Sơn Hà cười nói: “Phát hiện vĩ đại của anh chính là quân át
chủ bài tuyệt đối trong tay tư lệnh Hứa! Nhờ nó, có thể dễ dàng mua
chuộc vây cánh của phe họ Hà. Phải biết rằng những binh sĩ cấp tá này
nắm nhiều binh lực nhưng lại không tự thức tỉnh trở thành người tiến
hóa, chỉ là một người bình thường. Hiện giờ, có cơ hội như vậy bày ra
trước mắt, có ai là không muốn trở thành người tiến hóa? Ai không muốn
có được sức mạnh? Ai không muốn tăng tuổi thọ? Hơn nữa, cho dù có một số người muốn phản kháng thì cũng phải nghĩ lại xem tư lệnh Hứa nắm giữ
phương thức bí mật quan trọng như vậy, tiềm lực tương lai sẽ lớn cỡ
nào!”
“Tai họa xảy ra, nước nhà suy vong, mọi người đều trở nên
thực dụng, có rất ít người trung thành tới chết, cho nên lần lật đổ tư
lệnh Hà này phần thắng rất lớn. Nếu tiếp tục trì hoãn, trái lại có khả
năng bị tư lệnh Hà đánh hơi được vấn đề, kịp thời phòng bị. Để tránh đêm dài lắm mộng, tư lệnh Hứa mới quyết định như vậy. Ngày mai sẽ tuyên bố
kỷ nguyên mới, đặt tên cho căn cứ địa, trục xuất tư lệnh Hà.”
Sở
Sơn Hà cười với Lâm Siêu: “Bởi vậy cho nên tư lệnh Hứa mới phong cho anh quân hàm cao như vậy. Phải biết rằng, thời trước, người được phong quân hàm đại tướng đều là những nhân vật xuất chúng, có bối cảnh chính trị
vững chắc cộng thêm tài lực kinh người và sự cần cù cố gắng của bản thân trong nhiều năm thì mới có thể leo lên được vị trí này khi khoảng 60,
70 tuổi. Hiện tại, anh mới hai mươi tuổi, sau này chưa biết chừng có hy
vọng trở thành ứng cử viên cho vị trí lãnh đạo tiếp theo của căn cứ
địa!”
Lâm Siêu liếc nhìn anh ta, nói: “Mới một tháng không gặp,
chẳng phải anh cũng thăng từ thượng úy lên trung tướng rồi đấy thôi, tốc độ tăng này đâu hề thua gì tôi?”
Sở Sơn Hà ngượng ngùng cười một tiếng, nói: “Kể ra thì chuyến này tôi được thăng quân hàm trung tướng
là công của anh. Tư lệnh Hứa nói tôi có mắt nhìn người, ha ha, kể ra
cũng không sai. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh tôi đã biết sau này
người anh em chắc chắn sẽ là người làm nên chuyện lớn rồi!”
Lâm Siêu tức giận nói: “Anh thăng quân hàm, trình nịnh hót cũng thăng cấp rồi đấy.”
Sở Sơn Hà cười ha ha.
...
Phòng tư lệnh Hà.
Trung tướng họ Sa đứng trước một chiếc bàn làm việc bằng gỗ đàn mộc đã khá có tuổi, cúi đầu thuật lại những gì vừa nắm được.
Văn phòng chìm trong im lặng.
Người ngồi sau bàn là một ông cụ ngoài sáu mươi, hai bên tóc mai bạc trắng,
sắc mặt hồng hào không thua gì thanh niên, không hề có vẻ gì là già nua, đôi mắt sáng quắc sắc sảo, bàn tay để trên tay vịn có vài vết sẹo mờ,
có thể tưởng tượng ra bàn tay này đã từng trải qua chinh chiến như thế
nào.
“Xưa nay lão cáo già đó chưa từng làm gì khi chưa chắc
chắn.” Tư lệnh Hà chậm rãi lên tiếng, chất giọng khàn khàn in dấu thời
gian cực kỳ bình tĩnh, oai nghiêm. Ông ta nhìn ra khoảnh sân ngoài cửa
sổ. Giữa mùa đông, hoa mai vẫn nở rực rỡ như trước, không hề sợ gió
lạnh.
Đôi mắt hẹp dài của ông ta sáng lên đầy sâu xa: “Ông ta
nóng lòng muốn trục xuất tôi như vậy chắc chắn không phải vì chúng ta bị tổn thất 500 người tiến hóa mà là ông ta đã nắm giữ được thứ gì đó
khác, rất có thể ông ta đã giải được mật mã kho vũ khí hạt nhân.”
Trung tướng họ Sa giật mình, nói: “Không thể nào, kho vũ khí hạt nhân đâu dễ
phá giải như vậy. Chúng ta tìm nhiều chuyên gia về mảng này như thế mà
tới tận giờ vẫn không hề có chút tiến triển nào. Hơn nữa, cho dù ông ta
nắm được kho vũ khí hạt nhân thì tất cả binh lính của chúng ta đều ở
trong cùng một căn cứ địa, chẳng lẽ ông ta định đồng quy vu tận?”
Tư lệnh Hà im lặng rất lâu mới nói: “Chỉ cần kiểm soát được liều lượng thì chưa chắc đã phải đồng quy vu tận mới đánh bại được chúng ta. Nếu như
không phải là do kho vũ khí hạt nhân… Vậy thì chỉ còn một khả năng.”
“Gì ạ?”
“Viện nghiên cứu khoa học!” Ánh mắt của tư lệnh Hà đầy thâm trầm, ông ta nói: “Nếu như viện nghiên cứu khoa học nghiên cứu ra thuốc tăng cường gen
siêu cấp hoặc có thể bồi dưỡng ra được người tiến hóa siêu cấp thì một
khi những người tiến hóa siêu cấp này ám sát lãnh đạo cấp cao trong quân đội chúng ta, chúng ta khó lòng có thể ngăn cản.”
“Người tiến hóa siêu cấp?” Trung tướng họ Sa biến sắc, vội vàng nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
Tư lệnh Hà im lặng một lúc mới dặn dò: “Anh lập tức ra lệnh tất cả các sĩ
quan từ cấp tá trở lên cố gắng hết sức không rời quân doanh, bảo đảm bên cạnh luôn có cận vệ đi cùng. Mặc khác, điều một số năng lực giả hệ nhận biết từ năng lực doanh tới theo sát bảo vệ họ.”
Trung tướng họ Sa cúi đầu nói: “Vâng!”
Sau khi anh ta đi, tư lệnh Hà nhìn mai tuyết trong sân, lẩm bẩm một mình:
“Người mới đó có thể giết hơn 6000 con xác thối, đây chính là át chủ bài của ông phải không. Có điều thứ gì trên đời này cũng có cái giá của nó. Thứ như vậy chắc chắn có tác dụng phụ không nhỏ ha ha… Lão Hứa à, dục
tốc bất đạt, ông bị tôi chèn ép nhiều năm như vậy, không nhịn nổi nữa
rồi chứ gì…”
...
Loa tuyên truyền được lắp đặt khắp các con đường trong căn cứ địa.
Khu sinh hoạt, khu quân đội và các nhân viên nhàn rỗi trong căn cứ địa đều
nhận được một tin tức. Ngày mai sẽ tuyên bố thành lập kỷ nguyên mới,
đồng nghĩa với việc thành lập nhà nước mới!
Lập tức, căn cứ địa
sôi trào, mọi người bàn tán xôn xao, nhưng đối với những người ở tầng
đáy xã hội thì đây chỉ là một tin tức nghe cho vui, không hề liên quan
gì tới họ.
Chỉ có các lãnh đạo cấp cao của căn cứ địa biết rằng
bên dưới vỏ bọc hân hoan này là dòng nước ngầm cuồn cuộn, là trận giao
chiến giữa hai phe phái lớn nhất của căn cứ địa, nếu không cẩn thận, rất có thể sẽ san bằng khu căn cứ địa vừa mới thành lập chưa được bao lâu
này.