“Anh Tăng, chỗ cách một trăm mét đằng trước có 3 con xác thối đang lang
thang ở ngã rẽ, chúng ta có xử lý bọn chúng không?” Đồng tử của Trác
Tình sáng lên màu đỏ nhạt, trong thị giác của cô ta, những bức tường và ô tô trên đường đều biến thành những đường cong giả lập, ba con xác thối
đằng trước là ngọn lửa hình người màu đỏ đang thong thả du đãng.
Thị giác cảm ứng nhiệt cộng thêm thị giác phân giải, đây chính là năng lực
đặc biệt của cô ta. Thị giác cảm ứng nhiệt chỉ là hiệu quả phụ, thị giác chính là phân giải, đây là một loại sức mạnh của mắt có thể phân giải
vật chất thành hạt cơ bản, chẳng qua ở giai đoạn cấp F hiện tại, mắt cô
ta chỉ có thể nhìn thấu trạng thái cơ bản của những vật chất này, từ đó
suy đoán ra thông tin về nhược điểm và các thông tin cơ bản, không thể
tạo thành thương tổn phân giải mang tính thực chất.
Tăng Phong khẽ gật đầu, nói: “Đều là xác thối bình thường a?”
“Xác thối” là từ gần đây được lãnh đạo cấp cao trong căn cứ địa sử dụng để
gọi những người bị nhiễm vi rút, được phổ biến và sử dụng trong quân
đội.
“Ừm, không có xác thối cường hóa.” Trác Tình căn cứ vào
thông tin cơ bản về xương cốt, cơ bắp của ba con xác thối để phân tích
ra sức mạnh cụ thể của bọn chúng, cho ra câu trả lời chắc chắn.
“Diêu Chí, Chương Điền, hai người đi giải quyết đi.” Tăng Phong nói với hai thanh niên ở bên cạnh.
Hai người này cười ung dung, cầm dao quân dụng nhanh chóng xông về phía 3
con xác thối đó. Đối với họ thì 3 con xác thối bình thường chỉ là rau
khai vị.
“Trác Tình, xem thử xem gã người mới đó có ở gần đây hay không. Tôi nhớ máy bay trực thăng của thằng đó đáp xuống ở gần khu này. Tới tận giờ mà nhóm Lục Quý vẫn chưa có liên lạc gì, có lẽ đã gặp
chuyện bất trắc rồi. Có lẽ thể chất của thằng đó không chỉ gấp 8 mà có
khả năng là gấp 10!” Tăng Phong nghiêm giọng.
Trác Tình thầm giật mình, nói: “Không thể nào, thể chất gấp mười? Thế thì phải uống bao
nhiêu thuốc cường hóa gen chứ? Cho dù là thể chất gấp mười thì với thân
thủ và năng lực của 8 người họ chắc cũng phải giết được anh ta chứ. Hơn
nữa, Lục Quý có mang theo súng lục, cho dù thể chất gấp 10 cũng không
thể nhanh hơn đạn được.”
“Gã người mới đó có vấn đề, tôi nghi ngờ anh ta vẫn còn quân át chủ bài khác. Kể từ lúc anh ta leo lên máy bay
trực thăng, tôi đã thấy không ổn rồi. Anh ta quá bình tĩnh. Rõ ràng anh
ta đã nhìn thấy nhóm Lục Quý nhưng vẫn không hề bối rối chút nào, cô
không thấy lạ à?” Ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Tăng Phong nhìn chằm
chằm cô ta.
Trác Tình ngẩn ra, trong lòng nảy sinh đôi chút dự
cảm chẳng lành, cô ta gật đầu nói: “Tôi biết rồi, vậy tôi sẽ vận dụng
công suất cảm ứng lớn nhất.”
“Không cần.” Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng hai người.
Đồng tử của Tăng Phong bất ngờ thu nhỏ lại, giật mình nhảy về phía trước,
nới rộng khoảng cách, sau đó mới quay đầu lại nhìn. Một thanh niên mặc
áo màu đen, quần lính ngụy trang, đi ủng chiến, cầm trên tay một con dao quân dụng dính máu, bình tĩnh nhìn bọn họ.
“Là mày!” Tăng Phong biến sắc, đây chính là gã người mới mà vừa rồi anh ta định tìm.
Sắc mặt Trác Tình hoàn toàn thay đổi. Cô ta là người tiến hóa hệ nhận biết, có cảm ứng nhạy cảm nhưng không hề phát giác ra người này làm thế nào
xuất hiện sau lưng mình, không hề có một chút tiếng động hay hơi thở,
thực sự chẳng khác nào một hồn ma không có sự sống!
“Trên người
anh có máy truyền tin không?” Lâm Siêu nhìn Tăng Phong đầy hứng thúc,
anh không ngờ chấm xanh lá xuất hiện trong bản đồ toàn cảnh trong đầu
mình lại chính là bọn họ, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Sắc mặt
Tăng Phong rất khó coi: “Chắc chắn thể chất của mày không chỉ gấp 10
lần. Nếu không tao đã phát hiện ra mày rồi, rốt cuộc… mày là ai? Tư lệnh Hứa không thể bồi dưỡng ra loại đáng sợ như mày được!”
Lâm Siêu nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Vì sao ai sắp chết cũng có rõ nhiều câu hỏi vậy nhỉ?”
“Vậy à?” Tăng Phong bỗng rút cây súng lục từ sau lưng ra, mặt mày hung dữ,
cười gằn, nói: “Mày sai rồi, người chết là mày!” Nói rồi lạnh lùng bóp
cò súng!
Đoàng đoàng đoàng...
Đạn phóng đi nhưng không hề
có tiếng đạn bắn xuyên qua máu thịt như tưởng tượng, trái lại, chỉ có
vài tiếng leng keng của kim loại va vào nhau.
Tăng Phong và Trác
Tình giật mình, con ngươi lập tức nở rộng, khóe mắt như sắp sửa rách ra, họ không tin nổi nhìn cảnh tượng trước mắt, sau lưng người đàn ông đó…
Mọc ra một cặp cánh chim màu đen!
Cánh chim màu đen dày nặng, rộng lớn bao trọn toàn thân Lâm Siêu, đạn bắn
trúng lông vũ của cánh rồng cải tạo bị phản xạ bắn ngược lại, rơi xuống
dưới chân Lâm Siêu.
Xuyên qua khe hở của cánh chim, cơ thể Lâm
Siêu bỗng chớp một cái như một bóng ma di chuyển tới trước mặt Tăng
Phong và Trác Tình bóp chặt cổ tay cầm súng của Tăng Phong, nhẹ nhàng bẻ một cái.
Rắc!
Cổ tay bị bẻ ngang 90 độ, Tăng Phong đau rú lên, mặc dù anh ta khác những người tiến hóa tự thức tỉnh bình thường
khác ở chỗ đã từng là quân nhân nhưng cơn đau bẻ cổ tay vẫn làm ăn ta
phải mặt nhăn mày nhó.
Lâm Siêu lấy súng của anh ta, thu cánh rồng cải tạo lại, nói khẽ: “Đưa máy truyền tin cho tôi.”
Cổ tay bị bẻ của Tăng Phong bị Lâm Siêu cầm, anh ta đau ứa mồ hôi lạnh,
cắn răng nói: “Mày, mày muốn làm gì? Đồ quái vật nhà mày, mày chắc chắn
không phải người, mày là chủng quái vật mới sao?”
Lâm Siêu tiện
tay bẻ luôn khuỷu tay của anh ta, sau đó liếc nhìn hai người tiến hóa
vừa đi giết 3 con xác thối trở về, bọn họ thấy có biến, đang định chạy
tới giúp thì nhìn thấy cảnh cánh rồng mọc ra, sợ quá lập tức quay người
bỏ chạy.
Lâm Siêu giơ súng nổ đoàng đoàng hai tiếng, chuẩn xác
bắn trúng gáy bọn họ. Hai người không kịp kêu tiếng nào đã ngã xuống
chết tươi.
Lâm Siêu tiện tay dắt súng vào hông, lấy máy truyền
tin trên người Tăng Phong, hỏi: “Máy truyền tin này có thể truyền tin
cho tất cả mọi người phe bọn anh đúng không?”
Tăng Phong biến
sắc, dường như đã biết được Lâm Siêu định làm gì, anh ta giận dữ gào
lên: “Thằng khốn, mày, mày, đồ ác quỷ, tao có làm ma cũng không tha cho
mày!”
Mặt Trác Tình trắng bệch, cắn nhẹ môi, nói với Lâm Siêu:
“Tôi biết anh có đủ khả năng để giết chết bọn tôi nhưng một khi chúng
tôi chết, sĩ số của quân doanh cấp S sẽ chỉ còn lại khoảng 100 người,
thực lực bị suy yếu 6, 7 lần, sau này đối đầu với quái vật rất có thể vì vậy mà bị tiêu diệt…”. ????ra????g gì mà hay hay ????hế _ ????rUm????ru yệ????.???????? _
Lâm Siêu nhìn cô ta một cái, mỉm cười: “Giờ cô biết lấy đại
cục làm trọng rồi à, nếu như gặp người phe họ Hứa ở đây, các cô sẽ bỏ
qua cho họ à?”
Trác Tình và Tăng Phong không khỏi nghẹn lời, không phản bác được.
“Thằng khốn nhà mày, cho dù mày lấy được máy truyền tin thì tao không nói, bọn họ cũng sẽ không đời nào tới đâu, dù cận kề cái chết, tao cũng sẽ không khuất phục mày!” Tăng Phong giận dữ hét lên.
Lâm Siêu nhẹ nhàng
cười một tiếng, bóp cuống hóng, lập tức kết nối máy truyền tin, nói:
“Tất cả mọi người tập trung ở quảng trường trước trung tâm thương mại ở đường Hoa Đông, có phát hiện quan trọng, tất cả mọi người đều phải
tới!”
Tăng Phong và Trác Tình ngây người, đờ đẫn nhìn Lâm Siêu,
gần như không tin nổi vào tai mình, vừa rồi… giọng của Lâm Siêu rõ ràng
là giọng Tăng Phong!
“Mày, mày…” Tăng Phong kinh ngạc, anh ta
từng nghe nói có một số nghệ nhân dân gian có thể bắt chước giọng người
khác, nhưng đây là kỹ thuật cần phải rèn luyện, đâu có dễ như Lâm Siêu
làm.
Lâm Siêu ngắt máy truyền tin, tiện tay quẳng vào người anh
ta, nói: “Phải tiễn mấy người lên đường thôi.” Anh bóp cổ họng Tăng
Phong, nhấc cả người anh ta lên.
Tăng Phong khó thở, mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Mày không phải con người, đồ thú vật, nếu mày giết hết
bọn họ, loài người sẽ diệt vong, nếu loài người diệt vong tại mày, dù
làm ma, tao cũng sẽ không tha cho mày!!”
Rắc!
Lâm Siêu vặn gãy cổ anh ta, nhìn vào đôi mắt phẫn nộ chết không nhắm mắt của anh ta, nói như thể tự nói một mình: “Đừng tự đề cao bản thân mình quá. Cho dù
không có tôi thì sau nửa tháng nữa, các người cũng đều sẽ chết trong tay tư lệnh Hứa, ai bảo các người chọn sai phe. Chẳng qua tôi chỉ kết thúc
tính mạng của các người sớm một chút để có thể lợi dụng bọn phế vật một
chút mà thôi.”