Cố Chấp Vai Ác Ta Về Rồi Đây
Tư thế chạy của thiếu niên kia có chút kỳ quái, nhưng tốc độ lại nhanh
hơn nhiều so với người bình thường, hai người chạy trên bãi đất hoang
không người gần hai phút, rốt cuộc Thẩm Thư mới có thể ấn người này
xuống đất.Đầu gối cậu đè lên phía sau lưng của thiếu niên, Thẩm Thư hít
một hơi thật sâu, vuốt vuốt tóc cười nói: ”Nhóc con, chạy trốn rất nhanh nha, cầm tinh con thỏ à?”
Thiếu niên liều mạng giãy dụa, trong miệng tru lên ô ô, giống như một con chó sói đang giận dữ.
Thẩm Thư bóp chặt sau cổ cậu nhóc đem người nhấc lên, đánh giá từ trên xuống dưới một chút, trên mặt thiếu niên đã không còn vẻ kiêu ngạo như vừa
rồi nữa, mà thay vào đó là biểu cảm vặn vẹo, ánh mắt oán hận nhìn Thẩm
Thư chằm chằm.
“Người nằm trong phòng vừa nãy là mẹ của em sao? Em đúng là đồ tiểu tử thúi,
cho dù mẹ của em không tốt thì em cũng nên dùng cách khác trả thù cô ấy, một linh khôi sư muốn hại người bình thường chẳng phải là có ngàn vạn
thủ đoạn có thể khiến cô ấy sống không bằng chết sao? Một hai phải chơi
cái loại thủ đoạn thấp hèn như vậy, anh thấy em cũng là một người rất
tồi tệ.”
Khi nói Thẩm Thư mang theo vẻ chán ghét không chút che
giấu, bản thân cậu không phải người tốt, nếu người phụ nữ kia ngược đãi
thiếu niên này thì em ấy hoàn toàn có quyền khiến cô thiếu đi một cánh
tay hoặc một cái chân, cũng coi như là cho cô một chút giáo huấn, cậu
tuyệt đối sẽ không dị nghị gì, nhưng cậu ghê tởm nhất chính là loại thủ
đoạn thấp hèn như vậy.
Biểu cảm thiếu niên không hề thay đổi, hình như không hiểu những gì Thẩm Thư nói.
Thẩm Thư bất đắc dĩ một tay khống chế thiếu niên, một tay khác mở to mắt đôi mắt nó nhìn kỹ một chút, tròng mắt thiếu niên đã dần dần nhiễm màu đỏ
như máu.
Rõ ràng là đã bị người có ý làm hỏng.
Hình như
không giống người có thiên phú trở thành linh khôi sư lắm, như thiếu
niên này sống trong cuộc sống của người bình thường, nếu không có người
dẫn dắt đi đúng đường, thì sẽ rất dễ dàng lầm đường lạc lối.
Tình huống tệ hơn là một số linh khôi sư sống ẩn mình chuyên thích tìm kiếm
những người như vậy, xem như “nhặt được của hời”, tìm được rồi sẽ sử
dụng thủ đoạn cấp tốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ thiên phú của bọn họ.
Tuy rằng
năng lực của những người này sẽ tăng mạnh lên trong khoảng thời gian
ngắn, đồng thời tiêu hao bản thân để chế tạo ra con rối mà những người
kia cần, nhưng tinh thần của những người này sẽ rất nhanh xuất hiện vấn
đề, cuối cùng, nhẹ thì biến thành kẻ điên, nặng thì trực tiếp chết vì
tinh thần khô kiệt, đó là kết quả thường thấy nhất.
Tinh thần của cậu nhóc này đã bắt đầu hỏng rồi, cơ bản không có khả năng khôi phục lại nữa.
Thẩm Thư thở dài một hơi, lúc trước nếu không phải cậu được sư phụ và sư
huynh nhặt về thì xác suất rất lớn cậu cũng sẽ có kết cục như thế này.
Tình huống của thiếu niên này là bị người ta ép đến khô rồi mới vứt bỏ.
“Nhóc con, anh mang em trở về nha, bọn người Hướng Tu Tề chắc chắn sẽ bắt em
mang đến thành phố Ninh Quốc rồi nhốt lại, đến lúc đó sẽ có người xem em như vật thí nghiệm, nghiên cứu cơ thể và các cơ chế khác nhau của em.”
“Em suy nghĩ xem muốn quay lại rồi bị nhốt, tự mình chấm dứt ở đây hay là
anh làm chuyện tốt giúp em chấm dứt ở đây? Chắc là bây giờ em không hiểu anh nói gì, chi bằng anh lựa chọn thay em vậy?”
Tuy rằng thiếu
niên bị những người đó lợi dụng, chắc chắn làm không ít chuyện xấu, có
lẽ cái chết của Liễu Phi Tiệp và Liễu Gia Duyệt không tránh được có liên quan với em ấy, nên Thẩm Thư cảm thấy kết quả tốt nhất cũng chính là
dùng mạng đền mạng.
Thiếu niên này đã điên thành như vậy, muốn điều
tra cái gì từ miệng nó cơ bản là không có khả năng, chi bằng cho nó ra
đi một cách thoải mái.
Truyện HD
Ai biết được thiếu niên
bị cậu giữ trong tay đang lầm bầm ô ô gì đó không rõ, sau khi nghe được
lời nói này, có lẽ cảm nhận được sát ý trong lời nói của Thẩm Thư, nên
trong nháy mắt liền an tĩnh lại, thậm chí trên mặt còn xuất hiện biểu
cảm sợ hãi.
Thẩm Thư a một tiếng, vỗ vỗ mặt nó: ”Không phải em bị điên rồi sao? Đây là không bị điên hoàn toàn đúng không?”
“Ô ô ô...” Thiếu niên rúc cổ lùi về phía sau, tiếc rằng sau cổ bị Thẩm Thư giữ chặt, có lui thế nào cũng lui không được.
Thẩm Thư tấm tắc nói: ”Nếu em không bị điên, em có thể tự lựa chọn, muốn đi
gặp người của phân cục hay là trực tiếp xuống dưới đó gặp hai bạn học đã chết hai ngày nay?”
“Ô ô ô!” Thiếu niên điên cuồng lắc đầu, ánh mắt cũng tỉnh táo lại không ít.
Thẩm Thư nhướng mày: ”Được rồi, người mà, không ai muốn chết cả, nếu tỉnh
táo rồi thì em hẳn biết rõ ngọn nguồn sự việc, trước tiên trở về cùng
anh đi.”
Nói xong cậu lôi kéo thiếu niên trở về con đường mới đi, thiếu niên vừa nãy còn ra sức giãy dụa bây giờ lại yên tĩnh như một con chim cút, vô cùng phối hợp.
Trở lại căn nhà nhỏ, thầy Tống đã đem chuyện xử lý xong, xác nhận người đàn ông kia đã bị linh ký sinh, không sống được lâu nữa.
Sau khi đánh thức người phụ nữ dậy, thầy Tống để cô tự quyết định xử lý
người đàn ông có râu quai nón, cuối cùng người phụ nữ lựa chọn đánh cho
gã tơi bời, sau đó lấy đi tiền của gã làm tiền bồi thường tổn thất tinh
thần thì việc này coi như giải quyết xong.
Thẩm Thư nhìn người đàn
ông râu quai nón bị đánh thành đầu heo, thì cảm thấy vui sướng khi người gặp hoạ nói: ”Tại sao chị kia không thiến luôn gã này đi nhỉ, em cảm
thấy chỉ đánh bị thương không thôi thì chưa thể nguôi giận được đâu.”
Thầy Tống một lời khó nói hết, liếc mắt nhìn Thẩm Thư một cái, đại khái là
không nghĩ tới học sinh của mình sẽ tùy tiện nói ra loại chuyện này, sau đó tầm mắt chuyển tới người đàn ông râu quai nón đang nằm bất tỉnh, mặt đầy thống khổ, khụ một tiếng nói: ”Gã nằm đó...bị ăn một gạch, còn chưa có tỉnh lại, không biết tình hình thế nào rồi.”
Thẩm Thư giơ
ngón tay cái lên: ”Đúng, đúng vậy, chị ấy là người tàn nhẫn, vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây ạ, đưa người đến bệnh viện hay là trực
tiếp ném lại nơi này?”
Tuy rằng người này bị linh ký sinh nên mới làm ra loại hành vi như vậy, nhưng bản thân gã chắc chắn cũng không phải
thứ tốt đẹp gì.
Tiêu diệt linh ký sinh trên người gã xem như đã đối xử đủ tốt rồi.
Thầy Tống đương nhiên cũng có ý như vậy, nhờ Hướng Tu Tề dẫn linh ký sinh
trên người đàn ông râu quai nón ra, sau đó ba người liền mang theo thiếu niên mà Thẩm Thư bắt được đến một nơi vắng vẻ.
Sau khi dàn xếp ổn thoả, Thẩm Thư mới đem sự việc của thiếu niên kể với mọi người một cách đơn giản.
Thiếu niên thành thành thật thật ngồi một bên cúi đầu, để bốn người đánh giá mình tùy ý.
Tống Ngạn khom lưng thấy rõ mặt thiếu niên, mới a một tiếng, kinh ngạc nói:
”Tôi biết người này, em ấy chính là người ở trong tư liệu mà tôi đã tra
được, bạn học của Liễu Gia Duyệt!”
Thẩm Thư nhớ lại một chút nói: ”Cái người có mẹ tái hôn gả đến đây?”
“Đúng vậy, chính là em ấy.” Tống Ngạn lại khom lưng nhìn thoáng qua, giọng điệu khẳng định nói.
Thẩm Thư đá đá mũi chân của thiếu niên: ”Trả lời thành thật chút, linh ký
sinh ở trên người thôn dân có phải do em giở trò quỷ hay không?”
“Em ấy còn có thể nghe hiểu lời chúng ta nói sao?” Ba người Hướng Tu Tề
nhìn bộ dạng này của thiếu niên là hiểu em đã trải qua những gì.
Thẩm Thư gật đầu: ”Chắc chắn nghe hiểu được, chỉ là không nói được thôi.”
Thiếu niên nhìn cậu một cái, chần chờ một chút, gật gật đầu, lại lắc đầu.
“Có ý gì?” Thẩm Thư hỏi thiếu niên.
“Hô...” Thiếu niên chỉ chỉ cổ họng của chính mình, ý bảo mình nói không ra lời.
Thẩm Thư mở khoá điện thoại, đưa tới trước mặt thiếu niên: ”Cổ họng bị hư,
chứ đầu óc cũng không thể hư luôn đi, nếu đầu óc cũng bị hư thì phải đem về tiêu hủy rồi.”
“Ô ô ô!” Thiếu niên rụt rụt cổ, vô cùng đáng thương cầm lấy di động, tỏ vẻ tạm thời đầu óc chính mình chưa bị hư.
Thẩm Thư hài lòng cười cười: ”Lúc này mới chịu ngoan ngoãn sao, nói đi, rốt
cuộc có bao nhiêu người bị linh ký sinh? Ăn nói thành thật chút, nếu dám nói sai một từ, đến lúc đó có chuyện gì xảy ra em cũng không thể phụ
trách nổi nha.”
Trên trán thiếu niên rịn ra một tầng mồ hôi, tay
cầm di động đều run rẩy, đánh ra một hàng chữ rồi đưa cho Thẩm Thư, nhỏ
giọng ô ô hai tiếng, lo lắng bất an nhìn sắc mặt của Thẩm Thư
“Người đàn ông kia là do em động tay, những người khác là chủ nhân của em làm, tình huống cụ thể thế nào thì không biết.” Thẩm Thư nhíu mày nói.
Thiếu niên gật gật đầu, lại cầm lấy di động đánh thêm mấy chữ.
“Chủ nhân của em xuất quỷ nhập thần, em cũng không biết có thể tìm thấy ở
nơi cụ thể nào, mỗi lần xuất hiện đều bắt em cố gắng tự rèn luyện năng
lực bản thân, cũng hứa rằng sau khi năng lực đạt tiêu chuẩn sẽ dẫn em
rời khỏi chỗ này.”
“Ở nhà em luôn bị đánh, mẹ lại không quan tâm,
người đàn ông râu quai nón kia có thù oán với cha dượng của em nên em
muốn cho người đàn ông đó mất đi lý trí mà gϊếŧ chết cha dượng nhưng
không ngờ người đàn ông này lại có loại tâm tư này với mẹ mình... Em
cũng thật là xui xẻo a!”
“Ô ô....”
“Nhưng một tuần trở lại đây, tinh thần của em bắt đầu dần dần xuất hiện vấn đề, lúc tốt lúc
xấu, khi tốt thì giống như bây giờ, một khi xấu lên thì liền điên điên
khùng khùng, mà chủ nhân của em thì nửa tháng rồi vẫn chưa thấy xuất
hiện.”
Thẩm Thư đọc xong, thầy Tống thở dài, nói: "Không sao, có
thể cứu được người nào thì cứu người đó vậy, chúng ta chỉ cần làm hết
sức, làm không được thì cũng không cần quá cưỡng cầu."
“Em chỉ là tò mò, chủ nhân của thiếu niên làm chuyện này rốt cuộc có mục đích gì?
Chẳng lẽ là vì thích gϊếŧ người nên gϊếŧ? Hại người khác mà không có ích lợi gì cho mình sao?” Thẩm Thư xoá hết những câu trên màn hình, nhẹ
giọng nói.
Thầy Tống cười nói: ”Linh khôi sư không phải người nào
cũng tốt, những người ẩn mình trong bóng tối như em nói, họ lấy việc
gϊếŧ người làm thú vui, loại chuyện này rất phổ biến, nhưng cũng chỉ là
chuyện trong quá khữ thôi, rốt cuộc thì linh cũng không phải loại đồ vật mà linh khôi sư dễ khống chế, lần này người bị linh ký sinh xuất hiện
thành đàn, đúng là có chút kỳ quái.”
“Chẳng lẽ do bọn họ đã nắm
giữ được phương thức khống chế linh với số lượng lớn, nên dùng người dân trong thôn này để thử nghiệm?” Sau khi thầy Tống nói ra suy đoán này,
sắc mặt nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, nếu sự thật là như vậy thì
phiền phức lớn rồi.
Truyện được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.
Đám người kia không có chút nhân tính nào, xuống tay với người thường thì
không hề thương tiếc, nhìn người thường thống khổ giãy dụa đối với bọn
họ mà nói là một loại hưởng thụ.
Hướng Tu Tề và Tống Ngạn nghe xong
lời này thì đều rơi vào im lặng, tuy Hướng Tu Tề là đàn em của Cố
Nghiên, nhưng làm việc ở phân cục Ninh Quốc nhiều năm như vậy, mỗi năm
nhiệm vụ ở phân cục Ninh Quốc là nhiều nhất, săn gϊếŧ ác linh cứu người
cũng nhiều, không biết từ khi nào nhìn thấy những người bình thường trở
thành con mồi của linh liền không vui.
Thẩm Thư lên tiếng an ủi:
”Giặc tới thì đánh, nước tới nâng nền, cho dù là chuyện như thế nào thì
chúng ta chỉ cần làm hết sức là được. Nếu đến cuối cùng kết quả điều tra như lời thầy nói, chúng ta sẽ báo cáo lên tổng cục, để các lão đại ở
tổng cục nghĩ cách giải quyết.”
Thầy Tống cười khổ nói: ”Em nói
rất đúng, chuyện lớn như vậy những nhân vật nhỏ như chúng ta sao có thể
kiểm soát được chứ, chúng ta chỉ có thể cố gắng làm giảm bớt thương
vong, còn những việc khác, đương nhiên là phải nhờ vào sức mạnh của các
vị tiền bối rồi.”
Bầu trời bắt đầu tối đi, Thẩm Thư và thầy Tống bắt
chuyến xe cuối cùng trở về nhà, Hướng Tu Tề và Tống Ngạn ở lại Liễu
Doanh quan sát tình huống thuận tiện trông coi thiếu niên bị bọn họ bắt
được.
Về đến nhà, Cố Nghiên đã tan làm, hơn nữa còn nấu ăn xong.
Thẩm Thư nhìn cá kho trên bàn, cười hì hì nói: ”Anh, anh thật là một người
đàn ông nội trợ giỏi, đồ ăn gì cũng biết làm hết, món cá này mùi thơm
quá đi!”
Cố Nghiên cười nhìn cậu: ”Thư Thư thích ăn cá, nhưng lúc nào cũng phải bỏ hết xương cá mới chịu ăn.”
Thẩm Thư sờ sờ cằm: ”Dù sao thì cũng sẽ có người gỡ xương cá cho mà.”
Cố Nghiên gắp một miếng cá, cẩn thận gỡ xương, sau đó gắp bỏ vào trong chén của cậu.
Thẩm Thư ăn một miếng, nước sốt bao bọc lấy thịt cá vào trong miệng liền tan ra, ăn xong một miếng dư vị đọng lại vô cùng thơm ngon.
“Cảm thấy thế nào?” Cố Nghiên cười hỏi.
Thẩm Thư gật đầu lia lịa: ”Ăn ngon quá!”
Nói xong cậu mới phản ứng lại, hôm nay anh có chút khác so với hôm qua.
Từ sau khi cậu trở về, Cố Nghiên giống như một đứa trẻ năm sáu tuổi, tuy
rằng có ký ức của mười mấy năm nhưng hành động cũng như cách nói chuyện
đều mang tính trẻ con, nhưng bây giờ thần thái khi nói chuyện lại tương
xứng với tuổi của anh.
“Cố Nghiên, có phải anh...khôi phục như bình thường rồi?” Thẩm Thư cắn chiếc đũa hỏi.
Cố Nghiên lại gắp thêm cho cậu một miếng cá, nhướng mày nói: ”Có lúc nào anh không bình thường sao?”
Thẩm Thư ăn luôn miếng cá, lẩm bẩm nói: ”Bình thường anh gọi em là Thư Thư, giọng điệu cứ như một đứa trẻ vậy.”
“Một chút cũng không trẻ con.” Cố Nghiên buông đôi đũa nói: ”Anh không sao
hết, em không cần lo lắng, sau này sẽ từ từ tốt hơn thôi.”
“Rốt cuộc
tại sao anh lại thành thế này, có phải anh không nghĩ tới sẽ nói cho em
biết đúng không?” Thẩm Thư hừ một tiếng, khuôn mặt của Cố Nghiên ở đối
diện đột nhiên khôi phục bình thường, tuy rằng cậu có chút kinh ngạc,
nhưng việc Cố Nghiên “biến thân” lại không phải lần đầu, tốt xấu gì lần
này cũng không biến thành ông lão trung niên nghi ngờ cậu là người xấu
như lần trước.
Cố Nghiên xoa xoa đầu cậu: ”Về sau anh sẽ nói cho em, chờ anh hoàn toàn khoẻ lại, được không?”
Thẩm Thư dừng đũa: ”Có ý gì? Không phải anh đã khoẻ lại rồi sao? Chẳng lẽ còn phải biến thành...đứa trẻ kia?”
Cố Nghiên cười: ”Được rồi, nếu anh có biến thành kẻ ngốc, cũng sẽ nấu cơm
thật ngon cho em ăn. Tiểu Thư, đồng ý với anh, tuyệt đối đừng đi điều
tra chuyện của anh, anh đã sắp xếp tốt rồi, chúng ta chỉ cần ở lại trấn
Tây Hoa là được.”
“Được thôi, em đồng ý với anh, chỉ cần anh không sao, em sẽ không chủ động gây phiền toái cho anh.”
Thẩm Thư bĩu môi: ”Đúng rồi anh à, anh có biết khống chế linh không?”
Thẩm Thư kể lại sự việc cậu phát hiện ngày hôm nay, cũng nói chi tiết về
những điểm bất thường mà cậu thấy ở hai thiếu niên đã chết cho Cố Nghiên nghe.
“Đúng là có điểm kỳ quái, làm thế nào mới có thể khiến người đã chết hành động giống người còn sống chứ?”
Ánh mắt Cố Nghiên trầm xuống nói: ”Linh ký sinh ở trên người bọn họ có khả
năng là do chính bản thân họ tự nuôi dưỡng hoặc là linh cấp thấp do con
người tạo ra. Sau khi ký sinh, chúng sẽ hoàn toàn hoà làm một với vật
chủ, đạt đựơc mục đích đã đặt ra chúng sẽ tan biến sạch sẽ trong nháy
mắt.”