Yên Vi nhận lấy,cô lật qua vài trang,nét chữ bên trong thanh thoát,nắn nót trông rất đẹp.
Yên Vi cảm ơn.
"Đúng như ngươi đã nói,bổn cung đã cho người đi điều tra,đúng là gia đình của ngươi đang bị bắt giữ.Nhưng ngươi yên tâm,bổn cung đã cho người vào đó
làm việc,có gì sẽ báo về cho ta.Sự an nguy của gia đình ngươi chắc chắn
được bảo toàn."Yên Vi lên tiếng.
"Tần thiếp cảm ơn nương nương."Y Phương cảm kích nói.
"À,còn nữa,ta hỏi ngươi,hoàng thượng sủng ái ngươi lần đó,có phải cũng là sự xắp xếp của Mai quý phi?"Yên Vi hỏi.
"Dạ đúng vậy,ban đầu,tần thiếp không dám đồng ý,nhưng vì an nguy của gia
đình,tần thiếp không muốn cũng phải làm."Y Phương cũng không còn điều gì để giấu diếm.
"Còn những điều gì nữa?"
"Kể cả,tần thiếp
làm ra những chuyện hãm hại hoàng hậu nương nương cũng là do Mai quý phi sai khiến,còn cả..."Y Phương tường thuật lại tất cả,nửa lời không dối
trá,đều là sự thật.
Yên Vi nghe xong,chỉ cảm thấy con người này quả thực là rắn độc,lòng dạ không xứng làm con người.
Nhìn cô ta đoan trang như thế,nhưng cũng chỉ là vỏ bọc cho sự giả dối và tàn nhẫn của cô ta.
"Nhưng ngươi nói thì bổn cung tin,nhưng muốn người khác tin,thì phải có bằng
chứng. Ngươi có thứ gì có thể làm bằng chứng hữu hiệu hay không?"Yên Vi
chợt nhớ ra hỏi.
"Cái này,thực sự là không có,Mai quý phi làm rất gọn gàng sạch sẽ,hầu như đều sẽ để nô tì của tần thiếp làm,chứ Mai quý
phi không hề nhúng tay vào."Y Phương cắn răng.
"Vậy thì chẳng có
ích gì cả,ngươi phải làm cách nào đó để khiến cho Mai quý phi lộ sơ
hở.Nếu không,thì ngươi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch
được tội oan của ngươi."Yên Vi cảm thấy mệt mỏi.
"Tần thiếp sẽ cố gắng tìm ra một cách nào đó." Y Phương suy nghĩ,nói.
"Ừm,bổn cung sẽ tiếp tục cho người điều tra, giờ này cũng đã trễ rồi.Lệ
Chi,ngươi mau gói lại bánh kèm theo một bình đựng sữa nóng cho Hòa
thượng tại.Ngươi mau trở về rồi nhanh chóng ăn bánh uống sữa,cơ thể sẽ
ấm hơn, nếu chỗ ngươi thiếu đồ nào,thì hãy nói với ta."Yên Vi sau khi
nghe hết những gì Y Phương kể,trong thâm tâm cũng không còn căm ghét
nữa,mà là một sự thương xót dành cho Y Phương.
"Chỗ tần thiếp
nhỏ,hoàng hậu cho nhiều đồ quá thì lại chẳng biết để đâu,với lại chỗ tần thiếp đã có đủ đồ rồi,nương nương không cần lo lắng."Y Phương trong
lòng cảm ơn không hết.
Sau đó,cô rời đi.
Lúc ra khỏi cung
của hoàng hậu,Y Phương ngoái đầu lại nhìn một cái,trời tuy rất lạnh,
nhưng Thanh Cát cung của hoàng hậu thì đèn lồng trang trí đủ kiểu,khác
hẳn với các cung khác,mang lại cho người ta cảm giác ấm áp.
Hơn thế,cả đời Y Phương đã định,sẽ mãi trung thành và đội ơn hoàng hậu nương nương.
Cho dù lên núi xuống biển,cũng sẽ nguyện cống hết sức mình giúp đỡ nương nương.
***
"Nương nương,người không có cách nào để phòng hờ Mai quý phi sao?"Hàn Thu lên tiếng.
"Không vội,ngươi nghĩ Mai quý phi sẽ ngồi yên sao,chắc chắn Mai quý phi sẽ ra
tay thôi."Yên Vi cười nói,Mai quý phi làm sao mà có thể ngồi yên.
Nếu Mai quý phi ngồi yên,thì Yên Vi đã chẳng phải giả bộ ăn cay để bảo vệ bảo bảo trong bụng mình.