Như thường lệ, trước khi bình minh, Triệu Quốc Khánh chạy đến ngọn núi
phía sau sở chỉ huy sư đoàn luyện Hình Ý Quyền vài lần, khi sắp luyện
xong Hình Ý Quyền lần thứ ba.
Chỉ một cú đấm, như có sự cộng hưởng với cả trời đất.
“Ầm” một tiếng, Triệu Quốc Khánh sửng sốt.
Thành rồi?
“Vù, vù vù!” Lại thêm ba cú quả đấm nữa, cú sau mạnh hơn cú trước, Triệu Quốc Khánh cũng kinh ngạc.
Nếu Tiêu Văn Nghĩa đứng bên cạnh sẽ rất ngạc nhiên, Triệu Quốc Khánh mới
tiếp xúc với Hình Ý Quyền cách đây hai tháng, cũng chỉ mới hai tháng mà
sự hiểu biết của anh về Hình Ý Quyền đã đạt đến đỉnh cao.
Dù mới
chỉ là giai đoạn đầu của Đại Thành Cảnh nhưng Triệu Quốc Khánh đã có
những thay đổi rõ rệt, sức mạnh và thể chất của anh đã được nâng cao rõ
rệt, mỗi cú đấm đều bừng bừng sức mạnh.
Sau khi luyện Hình Ý
Quyền từ đầu đến cuối một lượt tiến hành củng cố, Triệu Quốc Khánh thở
dài một hơi, cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực.
Nghĩ đến chuyện bản thân đột nhiên phát tác bệnh tim đúng lúc bị Fold đánh úp, Triệu
Quốc Khánh vẫn còn rùng mình, may mà có Tiêu Văn Nghĩa ở bên cạnh, nếu
không thì bản thân đã kết thúc trận đấu rồi.
Nếu phải đối mặt với Fold một lần nữa, không cần đau tim chắc tôi cũng có thể dễ dàng giết được cậu ta.
Triệu Quốc Khánh rất tự tin vào điều này, sau hơn bốn ngươi ngày huấn luyện,
anh không còn có thể so sánh được với trạng thái như khi mới tham gia
trận đấu sư đoàn.
Không biết tuyệt kĩ phi đao của mình có phải cũng được nâng cao rồi không?
Nghĩ rằng khoảng thời gian này bản thân chỉ tu luyện Hình Ý Quyền, tuyệt kỹ
phi đao gần như đã xuống dốc, Triệu Quốc Khánh lấy phi đao ra.
Từ khi Hình Ý Quyền đạt đến Tiểu Thành Cảnh, cầm lên phi đao Triệu Quốc
Khánh sử dụng ngày trước, cảm thấy nhẹ như lông hồng trong tay, có chút
không vừa tay, muốn tìm cơ hội để chế tạo thêm một vài chiếc phi đao
nặng hơn.
Trong nháy mắt, ba chiếc phi đao trong tay Triệu Quốc Khánh lần lượt bay ra ngoài.
“Bịch, bịch, bich!” Ba chiếc phi đao đóng vào một cái cây hòe già cách đó hơn
ba mươi mét, khoảng cách mỗi chiếc là mười phân, không hơn không kém.
Triệu Quốc Khánh khẽ mỉm cười, rất hài lòng với thành tích này, cho dù trong
tay không có súng, chỉ cần có ba chiếc phi đao này, anh có thể giết bất
cứ mục tiêu nào trong vòng ba mươi mét.
Vừa nhận lại phi đao trong tay, lỗ tai Triệu Quốc Khánh khẽ nhúc nhích, vươn tay trèo lên cây hòe già.
Vài giây sau, một bóng người lén lút tiến tới, đứng ở chỗ Triệu Quốc Khánh
vừa phi đao, tò mò nhìn xung quanh. “Kỳ lạ, Triệu Quốc Khánh lẽ ra phải ở đây mới đúng, cậu ta chạy đâu rồi?”
Mượn ánh bình minh, Triệu Quốc Khánh đang nấp trên cây nhận ra người đàn ông là Bàng Hổ.
Ngay sau khi trận đấu phân đội kết thúc hơn bốn mươi ngày trước, Bàng Hổ,
Đàm Thiếu Ngữ, Lãnh Vô Sương, Đàm Tinh Thần bắt đầu huấn luyện đặc biệt, khi Triệu Quốc Khánh trở lại sở chỉ huy sư đoàn, bốn người lại đi du
lịch nên chưa có cơ hội gặp mặt.
“Xem ra ba người kia cũng đã trở về.” Triệu Quốc Khánh thì thầm, trưa nay năm người giành được suất tham gia trận đấu quân đoàn sẽ được đưa đến sở chỉ huy quân đoàn.
“Ai, ra đây!” Bàng Hổ đột nhiên cảnh giác hét lên.
Triệu Quốc Khánh cười, thầm nghĩ: “Xem ra Bàng Hổ không phí hơn bốn mươi ngày này, còn mạnh hơn nhiều so với lúc tham gia trận đấu sư đoàn.” Ánh mắt
lại nhìn về bên phải Bàng Hổ.
Hai bóng người nhảy ra khỏi bãi cỏ
bên phải Bàng Hổ, một trong số họ mỉm cười: “Bàng Hổ, không biết bây giờ anh có thể đánh bại tôi không.”
“Là các cậu!” Bàng Hổ nhận ra người nói là Đàm Tinh Thần, trong khi người còn lại là Đàm Thiếu Ngữ.
Kể từ sau khi trận đấu sư đoàn kết thúc, tình cảm giữa hai anh em đã tiến
thêm một bước, không chỉ cùng nhau ăn uống, huấn luyện mà cả hai còn tự
mình tìm ra bộ kỹ năng chiến đấu, có thể kết hợp thế mạnh của hai người, cộng với khí công mạnh mẽ của hai người, hai người hợp lực sẽ có thể
gấp đôi sức mạnh.
Bàng Hổ siết chặt nắm đấm, thực sự muốn biết Đàm Tinh Thần bây giờ đã trưởng thành đến mức nào.
“Các cậu tới đây tìm cậu ta à? Hay là tự đánh?” Một bóng người đột nhiên
xuất hiện ở trước mặt ba người, tựa như xuất hiện từ trong không khí, ba người bọn họ cũng không phát hiện anh ta trước khi anh ta xuất hiện.
Triệu Quốc Khánh khẽ cau mày, nhận ra người cuối cùng xuất hiện chính là Lãnh Vô Sương, anh ta cũng là người có thực lực tiến bộ nhất trong bốn
người, có thể tiếp cận ba người bọn họ mà không bị chú ý.
Sự xuất hiện bất ngờ của Lãnh Vô Sương khiến ba người kia phải hít sâu một hơi, nếu như ở trên chiến trường, e rằng ba người đều sẽ chết trong tay Lãnh Vô Sương, thực lực to lớn của Lãnh Vô Sương cũng khiến anh ta tỏa ra
loại sức mạnh vô hình khiến cả ba không dám đến gần.
Bọn họ cũng
là tuyển thủ tham gia trận đấu quân đoàn, nhưng thực lực chênh lệch rất
nhiều, khả năng chiến đấu của Lãnh Vô Sương so với Bàng Hổ, Đàm Tinh
Thần, Đàm Thiếu Ngữ ít nhất cũng phải hơn một bậc.
Đàm Tinh Thần khịt mũi không phục, nhưng ngay lúc cậu ta muốn đi lên lại bị Đàm Thiếu Ngữ bắt lại.
Đàm Thiếu Ngữ là người hiểu rõ Lãnh Vô Sương nhất ở đây, cậu ta và Lãnh Vô
Sương đều từng đại diện cho sư đoàn trong cuộc thi quân đoàn năm ngoái,
nhưng Đàm Thiếu Ngữ lại không có cơ hội tham gia trận đấu, trong khi
Lãnh Vô Sương lại thắng và sắp trở thành một lính đặc chủng.
Một
khi sắp trở thành lính đặc chủng, giống như cá chép hóa rồng sang thế
giới khác, dù là huấn luyện hay thực lực của bản thân đều cao hơn người
thường rất nhiều.
Lãnh Vô Sương bị loại trong đợt đánh giá đặc
biệt cuối cùng, tuy thực lực của anh ta chưa đạt tới cảnh giới của lính
đặc chủng, nhưng là một cựu bán đặc công, sau một năm huấn luyện đặc
biệt nữa, thực lực của anh ta so sánh với ba người Đàm Thiếu Ngữ rất
khác.
Đây cũng chính là lý do tại sao Lãnh Vô Sương thường xuyên
tự cao, trong sư đoàn không có ai được anh ta coi là đối thủ, trừ một
người, Triệu Quốc Khánh.
Khi Triệu Quốc Khánh đánh bại Đàm Thiếu
Ngữ chỉ bằng một chiêu, Lãnh Vô Sương đã coi anh là đối thủ của mình,
nhưng Triệu Quốc Khánh chưa từng so tài với anh ta nên giữa hai người,
không biết ai mạnh hơn ai yếu hơn.
“Người duy nhất ở đây có thể
chiến đấu với kẻ đó chính là tôi. Nếu các người muốn khiêu chiến với cậu ta thì trước tiên hãy đánh bại tôi đã.” Lãnh Vô Sương lạnh lùng ngạo
nghễ nói.
Đàm Tinh Thần bị Đàm Thiếu Ngữ kéo lại, nhưng không ai
kéo Bàng Hổ, hắn không kìm được tức giận hét lớn: “Lãnh Vô Sương, mọi
người đều là giành được vị trí trong trận đấu sư đoàn, cùng cấp bậc đấy, cậu dựa vào đâu mà thấy bản thân cao hơn bọn tôi một bậc?”
“Cùng cấp bậc à?” Lãnh Vô Sương khịt mũi, nhưng không giải thích quá nhiều,
chỉ nói, “Ra tay đi, sau đó anh sẽ hiểu tôi và anh hoàn toàn không cùng
một đẳng cấp.”
“Cậu…” Bàng Hổ vốn là kiểu chủ động tấn công, bị
lời nói của Lãnh Vô Sương chọc giận, hắn liền nổi giận đùng đùng, thủ
thế quát to một tiếng, “Được rồi, để tôi xem cậu dựa vào đâu mà kiêu
ngạo như vậy.”
Lãnh Vô Sương phớt lờ Bàng Hổ, quay sang nhìn Đàm
Thiếu Ngữ nói: “Thiếu Ngữ, ba người cậu lên đi, nếu không trận đấu này
chẳng có chút thú vị nào.”
Đàm Thiếu Ngữ và Lãnh Vô Sương đến từ
cùng một đoàn, hai người cũng tiếp xúc nhiều nhất, cậu ta biết lời này
Lãnh Vô Sương nói ra tuyệt đối không phải tự đại.
Cùng tham gia
trận đấu quân đoàn năm ngoái, sau một năm huấn luyện, Đàm Thiếu Ngữ cảm
thấy việc lọt vào top 5 trong trận đấu quân đoàn năm nay không thành vấn đề, nhưng cậu ta biết rằng mình vẫn không phải là đối thủ của Lãnh Vô
Sương, nhưng cậu ta vẫn muốn biết bản thân và Lãnh Vô Sương chênh lệch
như thế nào.
“Tinh Thần, chúng ta cùng nhau đi lên.” Đàm Thiếu Ngữ buông tay nói, sau đó bắt đầu vận khí công.
Đàm Tinh Thần kinh ngạc nhìn Đàm Thiếu Ngữ, sau hơn bốn ngươi ngày ở chung
sớm tối, cậu ta biết rõ anh của mình như thế nào, nếu anh ấy đã nói ra
lời này, có nghĩa là Lãnh Vô Sương quả thực đủ sức đánh ba chọi một,
đánh bại họ.
Ba chọi một?
Triệu Quốc Khánh núp trên cây
mỉm cười, trong lòng cảm thấy có chút thú vị, cũng muốn biết Lãnh Vô
Sương này thực lực đến mức nào.
“Một mình tôi đấu với cậu là được rồi, xem nắm đấm của tôi đây!” Bàng Hổ hét lên một tiếng rồi đấm về phía Lãnh Vô Sương.
Cú đấm này chứa đựng tất cả thành quả rèn luyện của Bàng Hổ sau trận đấu
sư đoàn, hắn rất tự tin vào nắm đấm của mình, dù một đấm không thể hạ
gục Lãnh Vô Sương nhưng cũng có thể khiến đối thủ rơi vào thế bị động.
Khoảng cách giữa lý tưởng và thực tế thường rất lớn, rất nhanh, Bàng Hổ đã nhận ra rằng ý nghĩ của bản thân sai rồi.
“Bộp.” Nắm đấm của Lãnh Vô Sương đánh vào bụng dưới của Bàng Hổ, cơn đau khiến cả khuôn mặt của Bàng Hổ nhăn lại.
“Tốc độ quá nhanh và sức mạnh rất lớn!” Triệu Quốc Khánh hơi giật mình, phản ứng, tốc độ và sức mạnh của Lãnh Vô Sương đều vượt xa Bàng Hổ, cho nên
anh ta có thể dễ dàng bẻ gãy công kích của Bàng Hổ.
“Hiện tại anh đã biết chúng ta không cùng đẳng cấp rồi chứ?” Lãnh Vô Sương lạnh lùng hỏi.
Bàng Hổ không nói nên lời, nghiến răng đấm lại Lãnh Vô Sương.
Một vẻ giễu cợt thoáng qua trên mặt Lãnh Vô Sương, anh ta giơ chân đá Bàng Hổ ra.
Bàng Hổ bị một chiêu hạ gục khiến Đàm Tinh Thần cách đó không xa chấn động, nhất thời ngây người.
“Tinh Thần!” Đàm Thiếu Ngữ hét lên.
Đàm Tinh Thần định thần, vận khí công tấn công cùng anh trai Đàm Thiếu Ngữ, dù biết mình không phải đối thủ của Lãnh Vô Sương, cậu ta cũng muốn
biết cách biệt lớn đến đâu.
Hai anh em cùng nhau ra tay, tựa như
song kiếm hợp bích, sức chiến đấu của bọn họ thật kinh người, nhưng Lãnh Vô Sương không chút sợ hãi, trực tiếp đi lên.
Nếu xét riêng về
sức chiến đấu, Lãnh Vô Sương chắc chắn là người mạnh nhất trong bốn
người, nhưng để một mình đánh bại Đàm Thiếu Ngữ và Đàm Tinh Thần thì
không dễ dàng như đánh bại Bàng Hổ.
Mỗi khi Lãnh Vô Sương tấn
công, Đàm Thiếu Ngữ sẽ chặn phía trước và dùng khí công cực mạnh của
mình để áp chế Lãnh Vô Sương, trong khi đó Đàm Tinh Thần nhân cơ hội tấn công Lãnh Vô Sương.
Trông có vẻ sắp thua rồi.
Triệu Quốc
Khánh thầm lắc đầu, tuy Đàm Thiếu Ngữ và Đàm Tinh Thần mạnh nhưng còn
kém xa Lãnh Vô Sương, quan trọng là sức mạnh của Lãnh Vô Sương mạnh đến
mức có thể áp chế Đàm Thiếu Ngữ, cộng thêm kỹ năng tấn công của anh ta,
mỗi cú đấm sẽ gây ra những tổn thương nhất định cho cơ thể Đàm Thiếu
Ngữ.
Sau hai mươi chiêu, khí công của Đàm Thiếu Ngữ đã bị Lãnh Vô Sương đánh bại, nếu lúc này lại trúng thêm một đấm nữa thì sẽ trọng
thương.