Trời vừa tờ mờ sáng, một bức mật thư được tức tốc gửi đến chủ tướng của quân Trần.
Đại hoàng tử đọc thư xong đùng đùng giận dữ, ra lệnh cho tùy tùng. “Lập tức triệu Thẩm Ngạn Chi đến đây!”
Khoảng nửa khắc sau, Thẩm Ngạn Chi bước vội vào trong trướng. Tuy vừa rạng
sáng, trời hơi lạnh nhưng những người khác chỉ mặc áo mỏng, chỉ có hắn
là khoác thêm áo choàng. Vì vóc người khá cao nên trông càng thêm gầy
gò. Hắn cúi người, hỏi: “Không biết vương gia triệu Thẩm mỗ đến là vì
chuyện gì?”
Đại hoàng tử đưa bức mật thư kia cho hắn: “Quả nhiên Đổng Thành đã phản bội rồi.”
Thẩm Ngạn Chi đọc xong bức thư An Nguyên Thanh đưa đến, đôi mắt phượng ánh
lên vẻ sắc lạnh. “Nếu hắn đã là một con tốt không dùng được nữa, chi
bằng trước khi vứt bỏ cũng phải khiến Sở thái tử mất một miếng thịt mới
được.”
Đại hoàng tử đang tức giận, không hơi sức đâu mà nghe hắn ra vẻ bí mật bèn thúc giục: “Có kế gì hay thế tử mau nói đi!”
Thẩm Ngạn Chi nói: “Nếu Đổng Thành đã quy thuận Sở thái tử, vậy chuyện hắn
từng làm việc cho điện hạ đã bị bên đó giấu nhẹm. Chúng ta cứ thả ra tin tức nói Đổng Thành là người của ta, thật thật giả giả thế nào người
khác khó mà đoán được. Đợi khi lòng quân của chúng dao động, ta sẽ dùng
kế lấy tính mạng hắn sau. Vương gia nghĩ xem từ trên xuống dưới quân Sở, có ai không cho rằng hắn là do Sở thái tử giết không?”
Dụng ý
của hắn cũng giống như việc Sở thái tử sai người chuẩn bị vàng bạc châu
báu đi thuyết phục quan viên các châu phủ khiến Lý Tín nổi lòng nghi ngờ giết họ vậy. Những quan viên ấy có quy hàng Sở thái tử không chưa biết, nhưng Lý Tín quả quyết giết họ làm chạnh lòng triều thần, còn bị người
trong thiên hạ thóa mạ.
Tin Đổng Thành là nội gián được tung ra,
ngay sau đó hắn mất mạng, tất cả mưu thần võ tướng bên Sở sẽ cảm thấy
bất an vì không biết lỡ một ngày náo đó bị đồn là gian tế thì người tiếp theo mất mạng có khi nào là mình không.
Hơn nữa hơn một vạn quan của Đổng Đạt còn ở trong tay Sở thái tử, một khi Đổng Thành chết, e
rằng thuộc hạ cũ của Đổng Đạt sẽ sinh lòng bất mãn với Sở thái tử.
Đại hoàng tử nghe thấy rất có lý nhưng vẫn quát: “Lợi và hại trong đó ta
ngươi đều hiểu, làm sao Sở thái tử lại ngu xuẩn đến độ giết Đổng Thành?
Cùng lắm là tìm lý do nhốt hắn lại thôi.”
Thẩm Ngạn Chi nhếch môi cười: “Chỉ cần trong mắt người ngoài, Đổng Thành do Sở thái tử giết là được.”
Đại hoàng tử trầm ngâm. “Ý của Thẩm thế tử là… chúng ta ra tay?”
Trời sáng lên, ánh nến trong trướng thoắt cái dường như trở nên ảm đạm, còn
ánh mắt của Thẩm Ngạn Chi lại sâu không thấy đáy. “Vương gia có thể gửi
cho Đổng Thành một bức thư nói ba ngày sau, đại quân chia thành hai
đường từ cửa Hồ Lô và bến đò Vọng Ô giả vờ tấn công để phân tán binh lực của quân Sở, thật ra binh lực của chúng ta vẫn ở bến Vọng Ô. Bảo Đổng
Thành xin Sở thái tử cho mình giữ cửa Hồ Lô, cứ nói ngài sẽ nhân cơ hội
này sai người truyền mật lệnh bằng miệng cho hắn.”
“Đổng Thành
quy hàng Sở thái tử nên nhất định sẽ báo cho bên đó kế hoạch của chúng
ta, nếu Sở thái tử muốn biết mật lệnh của ngài thì sẽ tương kế tựu kế để Đổng Thành giữ cửa Hồ Lô. Đợi quân Sở tập trung giăng bẫy chúng ta ở
bến Vọng Ô, đại quân của chúng ta sẽ tấn công từ cửa Hồ Lô, vừa có thể
khiến quân Sở không kịp trở tay vừa có thể khiến Đổng Thành chôn xác ở
đó.”
“Đến khi đó chúng ta có thể giúp Sở thái tử tung tin này ra. Sở thái tử bắt Đổng tiểu tướng quân dẫn một ngàn quân nghênh chiến mấy
vạn quân Trần, người trong thiên hạ nói thế nào không liên quan đến
chúng ta.”
Đại hoàng tử cười ha hả: “Thẩm thế tử quả là đa mưu
túc trí. Người đâu, mang rượu đến đây, ta phải uống với Thẩm thế tử vài
chén!”