Lâm Nghiêu không nhịn được, nói: “Kẻ nịnh hót như quận trưởng Mạnh Quân
làm ta buồn nôn thật nhưng cũng nhờ có hắn đi thuyết phục quan viên của
các châu phủ khác, Lý Tín không nói tiếng nào đã chém đầu họ, chẳng phải vì thế mà ép An tướng quân đến đây sao?”
Nói xong hắn nhìn Sở Thừa Tắc nhưng lại thấy y quá đỗi bình tĩnh, không có vẻ gì vui mừng.
Biểu cảm này làm Lâm Nghiêu không đoán được là do y vui giận không hiện ra
mặt hay là cảm thấy An Nguyên Thanh đến quy hàng là chuyện không có gì
đáng mừng.
Đổng Thành thì lại cau mày.
Ba người vào trong
doanh trướng. Sở Thừa Tắc, Lâm Nghiêu và một đám mưu thần ngồi xuống,
Đổng Thành thì bị một vệ binh gọi đi học pha trà.
Không lâu sau, tướng sĩ bên ngoài thông báo An Nguyên Thanh đã đến.
Năm đó trong triều có năm viên mãnh tướng, Đổng Đạt và An Nguyên Thanh đều thuộc số đó, An Nguyên Thanh là người trẻ nhất.
Màn trướng được binh sĩ vén lên, tướng lĩnh đi vào cao lớn đĩnh đạc, vì mặc áo giáp nên gần như không nhìn thấy cổ, khuôn mặt vuông vức, da đỏ au,
râu ngắn, rất oai phong.
Sau khi đi vào, hắn nhìn một lượt, cảm
thấy đội quân phục Sở này tuy khởi nghĩa chưa bao lâu nhưng trước mắt
nhìn có vẻ không thiếu người tài, có lẽ thực lực còn mạnh hơn họ suy
đoán mấy phần.
Người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa mặc áo giáp
đen, đầu kỳ lân trên vai uy nghi ngạo nghễ, có phong thái thống lĩnh
muôn thú. Y búi tóc cao, đội trâm ngọc, mặt thanh thoát lạnh lùng, có
khí thế của đế vương.
Đây không phải lần đầu tiên An Nguyên Thanh gặp thái tử nhưng lúc này bỗng dâng lên một cảm giác hoang đường là
dường như mình chưa quen biết người này. Hắn tập trung tinh thần, quỳ
một chân xuống đất. “Mạt tướng An Nguyên Thanh, tham kiến thái tử điện
hạ.”
Sở Thừa Tắc giơ tay ra hiệu. “An tướng quân mau đứng dậy đi.”
Y sai bên cạnh. “Chuẩn bị ghế.”
Một vệ binh lập tức mang ghế ra cho An Nguyên Thanh. Việc rót trà đương nhiên rơi vào tay Đổng Thành.
Đổng Thành mặt xanh lét. Trước kia hắn cũng từng gọi An Nguyên Thanh một
tiếng thế thúc, sau hôm nay, hắn còn có mặt mũi nào nữa?
Mẹ già
con thơ của An Nguyên Thành đều nằm trong tay đại hoàng tử, hắn bị buộc
trở thành tai mắt của đại hoàng tử nên đương nhiên cũng biết Đổng Thành
vốn là nội gián do bên kia phái tới.
Thấy Đổng Thành rót trà xong bèn đứng sau lưng Sở Thừa Tắc cùng một vệ binh khác, trong lòng không khỏi rùng mình.
Đổng Thành cư nhiên đã trở thành thân tín của thái tử?
Trước đó Đổng Thành viết thư cho đại hoàng tử nói phía Sở thái tử định chế
tạo binh khí giả, nói với bên ngoài là vào lăng Vũ Gia Đế lấy cây kích
ra để cổ vũ sĩ khí, hắn sẽ nhân cơ hội này vạch trần thái tử trước ba
quân.
Phía đại hoàng tử vô cùng vui mừng, đã tìm sẵn người tung
tin đồn, chỉ đợi Đổng Thành thành công vạch trần. Không ngờ Đổng Thành
chẳng những không vạch trần được Sở Thừa Tắc mà còn giúp Sở thái tử xác
nhận đây là binh khí của Vũ Gia Đế.
Phía đại hoàng tử đã nghi ngờ Đổng Thanh quy thuận thái tử, lúc này An Nguyên Thanh đến quy hàng,
trong đó có một mục đích là thăm dò xem Đổng Thành còn dùng được hay
không.
Hôm nay nhìn thấy, rõ ràng là Đổng Thành đả quy thuận Sở thái tử.
An Nguyên Thanh thầm thở phào. May mà Đổng Thành không biết hắn giả vờ quy hàng, nếu không thì nguy to.
Chiến sự hai bên bờ Giang Hoài sắp bắt đầu, sự xuất hiện của An Nguyên Thanh
khiến không ít văn thần võ tướng dưới trường Sở Thừa Tắc được tăng thêm
sĩ khí.