Phản tặc Trần Quốc đóng binh ở bờ sông đối diện, vì nước Nguyên Giang chảy xiết nên không dám khinh suất qua sông.
Hai quân cách con sông dè chừng lẫn nhau, ai nấy đều đợi thời cơ.
Trận chiến này Sở Thừa Tắc xác định mục tiêu chính là phòng thủ chứ không
phải tấn công nên đặt trạm gác dày đặc ở ven sông, quan sát chặt chẽ
động thái của quân Trần. Họ đào hào sâu ẩn nấp, chỉ cần phản tặc Trần
Quốc dám qua sông thì sẽ bị bắn thành con nhím.
Để ba quân tướng sĩ có thể bảo toàn thể lực ứng chiến, việc luyện binh cũng đồi thành ba ngày tập một lần.
Đổng Thành tuy có cái chức trung lang tướng nhưng thật ra giống vệ binh của Sở Thừa Tắc hơn.
Sở Thừa Tắc ở trên đài luyện binh, hắn bèn cầm khăn và nước đứng bên cạnh đợi.
Đổng Thành không ngốc, biết việc mình hùng hổ đòi thử kích hôm đó đã để lộ
sơ hở, chẳng qua là đối phương chưa có chứng cứ xác thực để định tội
mình thôi.
Bây giờ thái tử chẳng những để hắn cầm khăn mà nước
cũng giao cho hắn, rõ ràng là cố tình cho hắn cơ hội hạ độc, mượn cớ này hạ ngục hắn.
Đổng Thành hắn sẽ không mắc lừa, bảo hắn cầm khăn
hắn cứ trung thực mà cầm, không bảo hắn bưng nước thì hắn tuyệt đối
không chạm vào bình nước.
Sở Thừa Tắc luyện binh xong, lúc đi xuống cầu thang, hắn bèn dâng khăn: “Điện hạ lau mồ hôi đi.”
Sở Thừa Tắc lau xong, hắn lại dâng nước. “Hôm nay mặt trời oi bức, điện hạ uống miếng nước đi.”
Sở Thừa Tắc do dự một lát mới nhận lấy bình nước uống vài hớp.
Trong lòng y đang nghĩ: Bên ngoài đồn thằng nhãi Đổng Thành này không hổ là
con nhà võ tướng. Sau chuyện ở hoàng lăng, y càng khẳng định Đổng Thành
ôm lòng oán hận mình, bắt hắn làm việc tay chân như bưng trà đổ nước e
là không có mấy con nhà võ tướng nhịn được.
Y yên tâm giao bình
nước cho Đổng Thành là vì trải qua mấy lần tiếp xúc, nhận ra được người
này tính tình cương trực, trong cốt tủy cũng có sự cao ngạo của con nhà
võ, khinh thường làm những hành vi hèn hạ như hạ độc.
Y vốn muốn thử xem hắn có thể nhẫn nhịn đến khi nào, từ đó có thể suy đoán được trong lòng hắn oán hận mình đến đâu.
Nhưng thấy hắn có dáng vẻ hớn hở ân cần như thế, Sở Thừa Tắc lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình.
Hắn có ý gì đây?
Đổng Thành thấy Sở Thừa Tắc dám uống nước mình đưa, không hề sợ bị động tay
động chân thì thầm nghĩ: quả nhiên là đã an bài người âm thầm theo dõi
hắn.
Tưởng là mình đã nhìn thấu âm mưu của đối phương, tuy ngoài
mặt đối phương không để lộ nhưng chắc chắn trong lòng đang bực bội, hắn
không khỏi cảm thấy khoái trá. Dù phải làm những việc tay chân của người hầu nhưng hắn không hề cảm thấy uất ức, thậm chí càng muốn ân cần với
Sở Thừa Tắc hơn.
Lâm Nghiêu ở bên cạnh xem mà há hốc mồm, thầm
nghĩ thằng nhóc con nhà võ tướng này trước đây nhìn cao ngạo bao nhiêu
thì bây giờ cân cần bấy nhiêu là sao?
Lẽ nào nhà võ tướng đều đối đãi với cấp trên như thế? Vậy thì hắn phải học tập mới được, không thể để người khác chiếm chỗ.
Vì thế khi Sở Thừa Tắc uống nước xong, giao bình nước cho Đổng Thành thì hắn nhanh nhẹn giành lấy được. “Điện hạ, để tôi.”
Sở Thừa Tắc nhìn Lâm Nghiêu một cái, chỉ nói: “An tướng quân đến hiến Vân Châu xin hàng, ngươi theo ta qua đó tiếp đón.”
Vân Châu không phải một thành trì nhỏ, chỉ tính binh mả trong thành thôi đã hơn hai vạn, thực lực không thua gì hai nơi Thanh Châu, Từ Châu.
Như thế nghĩa là họ không cần mất một binh một tốt nào đã mở rộng thêm một
phần năm địa bàn, quả là cái bánh từ trên trời rơi xuống.