Tề Quang Hách nghe tiếng bàn tán xôn xao của các đồng liêu xung quanh,
cảm thấy mình như bị tát một bạt tai, mặt lập tức đỏ lên.
Không còn ai dị nghị nữa, chuyện đào sông dẫn nước cứ thế được quyết định.
Lúc các quan viên tụm năm tụm ba rời khỏi phòng nghị sự, có lẽ Tề Quang
Hách cảm thấy lúc nãy khá mất mặt nên khi cùng hai đồng liêu thân thiết
rời khỏi đó, hắn không nhịn được, nói: “Vị thái tử phi này của chúng ta
đúng là lúc nào cũng nóng lòng xây dựng tiếng tốt cho mình, chuyện gì
cũng mang lợi ích của bách tính ra làm bình phong thì ai còn dám nói gì
nữa.”
Càng nói càng tức, Tề Quang Hách cười lạnh. “Một nữ nhân,
đọc qua vài quyển sách, biết vài mặt chữ mà dám ngông cuồng tự xưng mình biết tu sửa đường sông. Nếu không có cả đám người bên dưới thu dọn cho
nàng ta thì không biết đã gây ra bao nhiêu chuyện cười nữa. Thân là thái tử phi, không giúp chồng dạy con, không nối dõi cho thái tử điện hạ mà
còn liên tục can thiệp vào chính sự, ấy là vì bên cạnh điện hạ không có
ai mà thôi. Nếu có vài thiếp thất dịu dàng hiểu chuyện sinh con nối dõi
cho điện hạ, Tần thị đứng không vững trong hậu viện thì còn rảnh rỗi mà
nhúng tay vào chuyện chính sự không…”
Tề Quang Hách bực bội
trong lòng, gần như là nói mà không lựa lời, hai viên quan đi cùng hắn
dần rớt lại phía sau, không dám đi chung nữa.
Tề Quang Hách nói
một tràng những lời bất mãn, oán giận trong lòng coi như được trút ra
nhưng nhìn lại thì xung quanh đã không còn ai, chỉ thấy trên hành lang
phía trước có một nam tử mặc áo giáp kỳ lân màu đen, vóc dáng cao lớn,
mặt mày lạnh lùng.
“Điện… điện hạ…”
Tề Quang Hách lập tức toát mồ hôi lạnh.
“Thái tử phi một lòng nghĩ cho muôn dân là để ngươi bàn lộng thị phi vậy sao?” Giọng Sở Thừa Tắc lạnh lẽo.
Đầu gối Tề Quang Hách nhũn ra. “Thái tử điện hạ bớt giận, là hạ quan nói năng bậy bạ, hạ quan đáng chết!”
Sở Thừa Tắc lạnh lùng liếc hắn một cái như đang nhìn vật dơ bẩn gì vậy.
“Ta có được hôm nay cũng là nhờ một phần công sức của thái tử phi phò
tá. Ngươi bêu xấu thái tử phi cũng tức là bêu xấu ta. Nơi này của ta
không dung chứa ngươi được nữa! Người đâu, rút lưỡi hắn rồi đuổi đi!”
Lúc đầu Tề Quang Hách còn định cầu xin nhưng thấy Sở Thừa Tắc hạ quyết tâm
muốn trị tội mình thì cũng mắng luôn cả y. “Tên hôn quân bị sắc đẹp làm
mê muội đầu óc này! Không nghe lời trung thành can gián, sớm muộn gì
cũng bị hủy trong tay đàn bà!”
Tướng sĩ sau lưng Sở Thừa Tắc lập tức tiến lên quặp hai tay, bịt miệng hắn lại.
Lục Tắc – vừa bị điều từ Từ Châu về làm quân sư – liếc một cái, hỏi: “Rút lưỡi thật à?”
Lục Tắc hỏi thế, không phải là vì cảm thấy rút lưỡi là quá đáng. Họ tề này
rõ ràng là ỷ vào tổ tiên có công, tự cho là thanh cao, không xem thái tử và thái tử phi vào mắt, chỉ bằng những gì hắn nói, chém đầu cũng không
quá. Tuy nhiên hình phạt quá tàn khốc này đã bị hủy bỏ hơn trăm năm, vị
hoàng đế hủy bỏ hình phạt này năm đó còn được xem là vua hiền. Nếu Sở
Thừa Tắc dùng hình phạt này, e là sẽ bị người ta dị nghị.
“Vả miệng trăm cái, giam vào đại lao.” Sở Thừa Tắc hạ lệnh.
Hạng người như Tề Quang Hách, dù có cắt lưỡi hắn đuổi đi, nếu hắn có lòng
báo thù tất nhiên sẽ quy hàng kẻ địch. Chi bằng đánh một trận, giam lại, những chuyện cơ mật sẽ không bị hắn loan ra ngoài.
Sở Thừa Tắc
vẫn biết Tần Tranh xử lý chính sự không dễ dàng, có điều trước nay cô
chưa từng oán thán gì với y khiến y cứ ngỡ có mấy người Tống Hạc Khanh
phò tá, những người bên dưới sẽ không làm khó dễ cô. Hôm nay vô tình
nghe Tề Quang Hách nói Tần Tranh như thế, y bất chợt nhận ra những gì
mình nhìn thấy chỉ là một góc tảng băng mà Tần Tranh để y nhìn thấy.