Tần Tranh nghe nói hắn đến quy thuận, muốn làm việc cho Sở Thừa Tắc,
trong lòng tuy rất vui mừng nhưng cũng không dám đón người vào thành
ngay mà triệu Tống Hạc Khanh, Sầm Đạo Khê cùng các mưu thần đến thương
nghị nên xử lý thế nào.
Tống Hạc Khanh làm quan cùng triều với
Đổng Đạt, rất hiểu tính cách của ông ta, thậm chí thương tiếc cho con
trai của ông ta nên nghe nói Đổng Thành muốn đến dưới trướng của Sở Thừa Tắc thì ra sức ủng hộ.
Sầm Đạo Khê thì hơi do dự. “Đổng Đạt lão
tướng quân tự vẫn sau khi điện hạ đánh chiếm được Mạnh Quận, con trai
ông ta đến quy thuận vào lúc này có vẻ… không ổn lắm.”
Chính kiến của Tống Hạc Khanh và Sầm Đạo Khê phần lớn là hợp nhau nhưng lúc này
nghe con trai của bạn cũ bị nghi kỵ thì không khỏi bảo vệ hắn: “Lúc
trước Đổng tướng quân dâng hàng Từ Châu là để bảo vệ bách tính nơi đó
chứ không phải kẻ a dua nịnh hót đi theo làm chó săn cho Lý Tín. Đổng
tiểu tướng quân càng là thiếu niên anh tài, tại sao không thể dùng?”
Sầm Đạo Khê phản bác. “Lúc Đổng lão tướng quân mất, con trai ông ta không
có mặt ở đó, nếu có người cố tình dùng thù giết cha dẫn dắt hắn, e là
sau này sẽ bất lợi cho điện hạ.”
Tống Hạc Khanh phùng mang trợn
mắt. “Phó tướng, thân binh bên cạnh Đổng tướng quân đều có mặt ở đó,
nhiều nhân chứng như vậy, Đổng tiểu tướng quân còn không tin sao?”
Sầm Đạo Khê hỏi ngược lại. “Những người Đổng lão tướng quân để lại, bây giờ làm việc cho ai?”
Vừa hỏi câu này ra, Tống Hạc Khanh thật sự không thể phản bác lại.
Người dưới trướng Đổng Đạt hiện nay đều được Sở Thừa Tắc thu dùng, lời của họ chưa chắc có thể khiến Đổng Thành tin.
Tần Tranh nghe hai người tranh cãi, cảm thấy hơi đau đầu. Đương nhiên cô
biết nỗi lo lắng của Sầm Đạo Khê, nhưng con trai của trung thần đến quy
thuận, nếu từ chối họ thì sẽ khiến những cựu thần muốn đến quy thuận Sở
Thừa Tắc cảm thấy rét lạnh trong lòng.
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Sau khi cân nhắc lỹ, cô nói: “Nếu Đổng tiểu tướng quân đã nói Hộ Châu nguy
nan thì cứ phái người đến thăm dò thực hư trước, nếu tin này là chính
xác thì hẳn là hắn đến quy thuận thật.”
Nếu những lời Đổng Thành nói là thật, vậy đưa tin tình báo đến là một công lớn.
Sở dĩ Tần Tranh không cảm thấy hoảng hốt là vì Sở Thừa Tắc đã đến Hộ Châu, có y ở đó hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Cuối cùng Đổng Thành được phép vào thành Thanh Châu một mình, còn một ngàn
binh mã hắn dẫn theo thì vẫn hạ trại ở ngoài thành Thanh Châu.
Đổng Thành vẫn tỏ ra rất ung dung, chỉ đợi tin cấp báo từ Hộ Châu đến.
Không ngờ một đêm trôi qua, tin hắn đợi được không phải là triều đình phái
quân tấn công Hộ Châu mà triều đình táng tận lương tâm, lén lút đến Hộ
Chàu đào hoàng lăng. Mà lăng mộ họ đào lại là của Vũ Gia Đế – khai quốc
hoàng đế của Đại Sở.
Tin tức này thật là kinh khủng.
Tất cả mọi người đều chấn kinh, nhưng sau cơn chấn kinh, không ai nghi ngờ tin này là giả.
Chủ yếu là vì đội quân của Lý Tín đã làm rất nhiều chuyện bất nhân bất
nghĩa, ngoại trừ tàn sát chém giết, lúc mới vào Biện Kinh, chúng đốt
nhà, cướp của là chuyện như cơm bữa.
Tần Tranh đọc tin chiến sự từ Hộ Châu đến, mày cứ cau lại không giãn ra.
Tống Hạc Khanh biết tin lăng mộ Vũ Gia Đế bị quật, suýt nữa là tức đến ngất
xỉu, căm phẫn quát. “Đám cẩu tặc họ Lý này chắc chắn sẽ bị trời phạt!”