Sau khi gọi cái tên đó theo thói quen, đáp lại hắn là một giọng nói thô
kệch, Thẩm Ngạn Chi mới hoảng hốt nhớ ra Trần Thanh đã chết rồi.
Vì hắn không thể sửa được nên tên thị vệ bên cạnh bảo vệ hắn được ban cho
cái tên Trần Khâm (Trần Thanh (chén qing) và Trần Khâm (chén qin) trong
tiếng Trung đọc gần giống nhau)
Sau khi an toàn, việc đầu tiên
hắn làm là phái người đi tìm thi thể của Trần Thanh nhưng đáng tiếc là
không tìm được. Hắn sai người mang cho vợ con Trần Thanh một số tiền
lớn, coi như là bù đắp tâm nguyện của người thuộc hạ trung thành đi theo hắn bao năm nay.
Xe ngựa chậm rãi chạy, rèm được vén lên một góc, một bức thư được đưa vào. “Chủ nhân, có thư từ kinh thành.”
Thẩm Ngạn Chi nhận lấy, mở ra đọc lướt qua, đôi môi nhợt nhạt nở nụ cười
lạnh lẽo như bông tuyết đầu đông. “Bảo Thiền Nhi cứ yên tâm ở Thẩm gia
dưỡng thai. Lý Tín vừa chết một đứa con trai thì hẳn là sẽ không ra tay
với đứa bé trong bụng Thiền Nhi.”
Trần Khâm do dự nói: “Người
chết là con trai của An Tần, bây giờ cái vị trên ghế rồng kia đang phải
dựa vào An gia, chỉ e là sẽ điều tra rõ chuyện này.”
Một lúc sau
trong xe ngựa mới vang lên tiếng của Thẩm Ngạn Chi, lạnh lẽo mà ác liệt. “Là phe cánh của nhị hoàng tử ra tay, liên quan gì đến Thẩm gia? Để xem Lý Tín sẽ ra mặt thay cho sủng thần mới của mình hay là nể mặt đám cựu
thần, ép chuyện này xuống.”
Trần Khâm không dám tiếp lời nhưng
trong lòng rất rõ, một khi Lý Tín ngồi lên ngai vàng, những phi tần sinh được hoàng tử, hễ trong nhà có chút thế lực thì đều tranh đấu rất dữ
dội.
Trước mặt, Lý Tín chỉ có hai đứa con trai đã thành niên là
đại hoàng tử và nhị hoàng tử, đại hoàng tử không có nhà mẹ đẻ làm chỗ
dựa, không có bao nhiêu người ủng hộ.
Nhị hoàng tử được ủng hộ
nhiều nhất, nhưng người ủng hộ hắn đều là những lão thần theo Lý Tín ở
Kỳ Huyện, những thế lực theo Lý Tín sau này không phục họ, vì thế mới có cuộc tranh đấu giữa nhị hoàng tử và các hoàng tử chưa trưởng thành
khác.
Đột nhiên chết mất một hoàng tử chưa thành niên, trong chuyện này chắc chắn Thẩm gia mất không ít công sức trong đó.
Nhị hoàng tử nổi bật nhất là nhờ vào thế lực nhà mẹ đẻ. Kế hoạch của Thẩm
Ngạn Chi chính là lợi dụng nhị hoàng tử đánh bại những cung phi có hoàng tử khác rồi phò tá đại hoàng tử, để đại hoàng tử và nhị hoàng từ cắn xé nhau, làm tiêu hao thế lực của Lý gia.
Thẩm Thiền đã có thai, bất luận cái thai này là nam hay nữ thì lúc xuất hiện trước mắt mọi người, nó sẽ chỉ là hoàng tử.
Phía Lý gia nội đấu với nhau quyết liệt, Thẩm gia hắn sẽ ngồi không được lợi.
Một khi Lý Tín bệnh nặng không dậy được, Thẩm gia phò tá hoàng tử đăng cơ, tất cả đều hợp lý.
—
Con trai Đổng đạt tên là Đổng Thành, vừa qua hai mươi tuổi, võ nghệ rất lợi hại.
Sau khi Đổng Đạt chết, phía Đại Sở và Đại Trần đều lần lượt phái người mang lễ hậu đến an ủi.
Phía Đại Sở thì nói Đổng Đạt tự vẫn, phía Đại Trần thì do đích thân thúc bá
kết nghĩa của Đổng Thành đến, nói là Đổng đạt chết dưới ngựa của Sở thái tử, Sở thái tử sai người hậu đãi Đổng gia là vì Đổng Đạt rất có uy tín
trong nhân dân, y sợ bị người đời mắng mỏ nên mới ra hạ sách này.
Đổng Thành rất phẫn uất, hận không thể lập tức dẫn binh quyết chiến với Sở thái tử, báo thù cho cha.
Lúc ấy vị thúc bá kia mới nhân cơ hội này nói đại hoàng tử nể tình Đổng
Đạt, muốn cho hắn một cơ hội để trả thù cho cha, chính là để Đổng Thành
dẫn một ngàn tinh binh giả vờ quy thuận, đợi dò xét rõ tình hình bố trí
binh lực của phía quân Sở thì nội ứng ngoại hợp, khiến dư đảng triều
trước không kịp trở tay.
Tuy nhiên nếu muốn đến quy thuận, để đạt được sự tín nhiệm của đối phương thì ít nhiều cũng phải có chút công trạng.
Phía đại hoàng tử đã sắp xếp công trạng cho Đổng Thành, chính là phái một
đội quân giả vờ tấn công Hộ Châu. Đổng Thành sẽ báo tin này cho Sở Thừa
Tắc, sau khi kiểm tra, xác nhận có chuyện này thì họ sẽ hoàn toàn tin
tưởng Đổng Thành còn đội quân đánh Hộ Châu làm ra vẻ một chút rồi rút
lui, cũng không tổn thất gì nhiều.