Vầng trăng lành lạnh treo trên cành quế ở góc sân, vài ngôi sao rải rác trên nền trời đen kịt.
Thẩm Ngạn Chi chắp tay đứng trên hành lang, ngắm nhìn vầng trăng đến thất thần.
“Thẩm thế tử, đại hoàng tử cho mời.” Cánh cửa đóng kín sau lưng cuối cùng cũng mở ra, người hầu cung kính nói.
Thẩm Ngạn Chi quay người lại, dường như đã đoán được là sẽ như thế, hắn giữ
vẻ mặt bình thản theo người hầu đi vào căn phòng mình đã đợi từ chiều
đến tối mới mở ra.
Đại hoàng tử ngồi sau chiếc bàn chất đầy công văn, mặt vuông, miệng rộng, biểu cảm hung ác khó gần.
Trong mấy người con của Lý Tín, hắn là người có tướng mạo xấu xí nhất.
Đại hoàng tử do vợ cả lúc Lý Tín còn làm nông sinh ra. Người này tên họ là
gì đã không ai nhớ đến, chỉ nghe nói là một nông phụ thô lỗ, không biết
lấy nửa chữ.
Sau này bà ta bệnh nặng qua đời, Lý Tín nhờ dung mạo khôi ngô cùng sự tài giỏi gan dạ đã trở thành rể quý của một viên ngoại ở Kỳ Huyện. Hắn xuất thân nông dân, hiểu được nỗi khó của người dân nên lúc giúp viên ngoại quản lý ruộng đất thường miễn giảm tô thuế, tạo
được tiếng thơm ở Kỳ Huyện.
Cũng chính vì nguyên nhân này, lúc hắn khởi nghĩa, nông dân Kỳ Huyện mới ủng hộ hắn.
Địa vị của đại hoàng tử rất nhạy cảm. Hắn tuy do vợ cả sinh ra, đường đường là con trưởng nhưng tất cả uy tín và danh vọng của Lý Tín đều được tích lũy từ sau khi ở rể, giúp viên ngoại quản lý ruộng đất.
Mọi người đều nhất trí cho rằng nhị hoàng tử – con trai của con gái viên ngoại kia mới là ứng viên sáng giá thừa kế ngôi vị.
Sau này, thế lực của Lý Tín ngày càng lớn, không ít quan lại quý tộc cố
tình dâng tặng mỹ nhân cho hắn, vì thế hắn lại có thêm rất nhiều con
trai, con gái.
Nhưng phía nhà mẹ đẻ của nhị hoàng tử lại có quan
hệ chặt chẽ với những công thần cùng Lý Tín khởi nghĩa lúc ở Kỳ Huyện.
Lý Tín đã ngồi lên ngai vàng nhưng hiện nay, người hắn có thể thật sự
tin tưởng cũng chỉ là toán người đã theo kỳ giành thiên hạ lúc đầu.
Vì thế dù có nhiều nữ tử con nhà quan lại quý tộc sinh con cho Lý Tín thì
vẫn không thể lay động địa vị của nhị hoàng tử trong triều.
Trong lòng đại hoàng tử vẫn ôm nỗi hậm hực, một mực muốn tạo ra công trạng
lớn khiến văn võ trong triều nhìn rõ ai mới là người có tư cách kế thừa
ngôi vị, vì thế mới tự ứng cử dẫn binh đến đây thảo phạt dư đảng của
triều trước.
Đáng tiếc ra quân không thuận lợi, đại quân còn chưa chính diện giao chiến thì quân Sở đã đoạt được hai tòa thành, kho lương của vùng Hoài Nam cũng rơi vào tay chúng.
Lý Tín giận đùng đùng, phe cánh của nhị hoàng tử lại ở trên triều châm ngòi thổi gió khiến
tình cảnh của đại hoàng tử càng gian nan.
Đúng lúc này, Thẩm Ngạn Chi đến, đề nghị hợp tác với đại hoàng tử.
Thẩm gia là một trong số những thế gia dâng nữ nhân cho Lý Tín sớm nhất,
người được hiến lại là đích nữ nên đại hoàng tử không ưa gì gia tộc xu
nịnh như họ Thẩm. Mẹ của hắn đã bại vào tay những một phụ nữ có tiền có
quyền như thế.
Người ngoài đều nói mẹ hắn bệnh nặng qua đời, chỉ
có đại hoàng tử biết rõ Lý Tín yêu quyền thế, mẹ hắn lại chiếm danh
nghĩa người vợ tào khang, Lý Tín vì danh dự không thể giáng bà làm thiếp mà phía viên ngoại lại muốn hắn ở rể, cũng không chấp nhận chuyện bình
thê nên mẹ hắn nhất định phải chết.
Nếu là trước kia, một câu dư
thừa đại hoàng tử cũng không muốn nói với Thẩm Ngạn Chi, nhưng với tình
thế trước mắt hắn không thể kiêu ngạo được.
Tuy nhiên hiện nay
Thẩm Ngạn Chi cũng chẳng khác nào chó nhà có tang. Mẫn Châu thất thủ, Lý Tín sớm đã bất mãn với Thẩm Ngạn Chi nên giáng hắn ba cấp, Thẩm gia ở
kinh thành cũng không tốt lắm.
Hai vạn binh mã còn lại trong tay Thẩm Ngạn Chi chính là thứ đại hoàng tử cần.