Nghe được những lời này, ánh mắt Sầm Đạo Khê nhìn Sở Thừa Tắc lập tức thay đổi hẳn.
Nếu trước đó hắn nói mập mờ chưa rõ ràng lắm là vì còn muốn thăm dò vị quân chủ trước mặt thì lúc này, nhìn thấy tài trí và tầm mắt của Sở Thừa
Tắc, hắn đã hoàn toàn rũ bỏ e ngại trong lòng mình.
Thời ấy, mưu
thần đa số là am hiểu về binh pháp, rất ít người biết xem tướng, còn
biết nhìn thiên văn khí tượng thì càng hiếm hoi.
Năm ấy lúc Sầm
Đạo Khê đi chu du bốn phương đã học quan sát thiên văn với một ông lão,
cho nên Tần Giản thuyết phục được hắn đến đây phụng sự, ngoại trừ do Sở
thái tử tập hợp phỉ tặc đánh được thành Thanh Châu khiến hắn cảm thấy
bất ngờ ra thì cũng là vì quan sát thấy các chòm sao ở phía nam có sự
thay đổi.
Có điều không may là lúc hắn đến Thanh Châu thì Sở Thừa Tắc đã sang Mạnh Quận. Thái tử phi tiếp đãi hắn tuy chỉ là một nữ nhi
nhưng lại biết trọng người hiền tài, khiến hắn nảy sinh sự tò mò về vị
quân chủ vốn đầy tiếng xấu kia.
Có thể khiến cho một đám hiền
thần phò tá, lại có người như thái tử phi kề cận giúp đỡ, trong mắt hắn
thái tử hẳn không giống với lời đồn đãi của người đời.
Hôm ấy
thái tử khải hoàn, hắn theo mấy người Tống Hạc Khanh đi nghênh đón, từ
xa đã thấy y khí chất bất phàm, phong thái hơn người, nghe y thương nghị chuyện Thanh Châu với các quan, trong lòng hắn càng thêm khẳng định
phán đoán của mình.
Vì thế hắn mới quyết định sẽ nói với thái tử nỗi lo lắng của mình trong lúc đi thăm dò địa hình.
Quả nhiên thái tử không làm hắn thất vọng. Hắn chỉ nói nửa đầu, y đã đoán được nửa sau.
Bá Nhạc xem ngựa cũng chỉ như thế.
Sầm Đạo Khê xác định, nếu đi theo người trước mặt, nửa đời sau của mình sẽ không bị mai một tài năng.
Hắn chắp tay nói: “Không dám giấu điện hạ, những ngày qua hạ quan đã đi xem xét những nơi mà Nguyên Giang chảy qua trong địa phận Thanh Châu, thấy
những nơi bị nước nhấn chìm là đọc theo vùng Đại Khảm Thôn, nguyên nhân
là vì lòng sông nơi này rất rộng, tốc độ dòng nước chậm lại, bùn đất
trôi đến đây làm nước sông dâng cao. Cách mà hạ quan nghĩ ra không hẹn
mà trùng hợp với việc đào kênh ngầm của thái tử phi.”
Sở Thừa Tắc hỏi: “Ý của Sầm tiên sinh là đào kênh ngầm ở khúc sông qua Đại Khảm Thôn?”
Mắt Sầm Đạo Khê ánh lên vẻ mừng rỡ. “Đúng vậy. Có điều không phải đào kênh
ngầm mà là mượn cái cớ đào kênh tưới tiêu đồng ruộng để mở rộng nhánh
sông con, dẫn bớt nước sông Nguyên Giang đi.”
Sở Thừa Tắc nói: “Dẫn bớt thế nào? Nói ta nghe xem.”
Sầm Đạo Khê bước nhanh tới, lấy tấm bản đồ Thanh Châu giắt trên lưng ngựa xuống, mở ra cho Sở Thừa Tắc xem.
“Để đào kênh, thái tử phi từng đề xuất một phương án là vét sạch bùn đất
tích trong lòng NGuyên Giang ở khúc Đại Khảm Thôn làm cho nước sông chỗ
này hạ xuống, tạo thành một nơi tích trữ nước tự nhiên rồi đào một con
kênh dẫn nước ở Bảo Thụ Thôn – nơi có địa thế thấp hơn. Nước sông Nguyên Giang bị nơi có mặt nước cao chặn lại thì sẽ tạo thành sức đẩy khiến
nước dẫn vào kênh. Nếu đào kênh rộng và sâu, nó sẽ trở thành một nhánh
sông nhỏ, lượng nước mà đập Đại Độ không chứa nổi sẽ từ đây dẫn vào lưu
vực sông Xích Thủy.”
Nghĩ đến giả thuyết này có thể thành công,
Sầm Đạo Khê không nén được kích động. “Người xưa có kế dương đông kích
tây, ngày nay thái tử phi đào kênh tưới tiêu đồng ruộng nhưng âm thầm mở rộng lòng sông, như thế sẽ không khiến triều đình sinh nghi.”
Còn có một việc Sầm Đạo Khê không nói, đó là nếu Vân Châu xả nước thì đồng
nghĩa với việc hy sinh lương thực hoa màu trong một năm, chưa nói tới
việc Lý Tín có thể áp chế tiếng xấu nghìn đời này hay không, chỉ việc
vân Châu hạn hán mất mùa, dân nổi dậy làm loạn đã đủ khiến triều đình
đau đầu.
Sở Thừa Tắc trịnh trọng chắp tay với Sầm Đạo Khê. “Ta được tiên sinh tương trợ coi như là được nửa thiên hạ rồi.”
Lời này rất có sức nặng, Sầm Đạo Khê vội chắp tay đáp lễ, eo cúi còn thấp
hơn Sở Thừa Tắc. “Được phụng sự minh chủ như điện hạ là may mắn của Sầm
mỗ.”
Sở Thừa Tắc đỡ hắn dậy, nói: “Nghe nói tiên sinh hai mươi
sáu mà vẫn chưa lập gia đình, nếu tiên sinh nhìn trúng quý nữ nhà nào
thì ta có thể làm mối cho.”