Lưỡng Yến Sơn cứ như một hòn đảo nhỏ giữa lòng sông, chia tách dòng nước Nguyên Giang ra thành hai nhánh nhỏ hơn, sau khi vòng qua Lưỡng Yến
Sơn, chúng sẽ hội tụ với nhau ở nhánh sông chính dưới hạ lưu.
Nhánh sông bên trái tiếp giáp Vân Châu, có đập Ngư Chủy chứa nước để tưới
tiêu cho đồng ruộng trong địa giới Vân Châu. Nhánh sông bên phải thuộc
về Thanh Châu, trải dài theo địa giới từ bắc xuống nam, cho tới nhánh
sông chính ở hạ lưu. Mùa mưa nơi này thường xuyên bị ngập lụt, mùa khô
thì lại thiếu nước nên người xưa đã xây dựng đập Đại Độ trên nhánh sông
chính.
Lưỡng Yến Sơn nằm trên ranh giới giữa Thanh Châu và Vân
Châu, không thuộc sự quản lý của nơi nào, đây là nguyên nhân Kỳ Vân Trại có thể sống yên ở Lưỡng Yến Sơn một thời gian dài, bởi vì châu phủ ở
hai nơi đều không muốn ra sức diệt sơn tặc không nằm trong phạm vi quản
lý của mình mà không được lợi lộc gì.
Sầm Đạo Khê dẫn Sở Thừa Tắc đến vách núi, từ nơi này nhìn xuống có thể quan sát cả dòng Nguyên Giang và lưu vực của nó. . Đam Mỹ Hay
Hắn xuống ngựa, chỉ vào đập Đại Độ, nói: “Hạ quan đã tra hết các ghi chép
về đập Đại Độ ở Thanh Châu, nó có sức chứa để tưới tiêu cho mười vạn mẫu đất, dù lúc khô hạn thì cũng đủ để cung cấp cho ruộng đồng của cả Thanh Châu này. Sức chứa của đập Ngư Chủy ở Vân Châu không thể bằng nó.
Dưới vách núi là dòng nước xanh ngắt đang cuồn cuộn chảy. Nhờ có đập Đại Độ
mà phía nam của Thanh Châu mới không gặp hạn hán vào mùa khô, Mạnh Quận
nhờ thu lương thực của vùng Giang Hoài này nên mới có tiếng là kho lương của phương nam.
Sở Thừa Tắc nhìn thủy vực của con sông, không lên tiếng.
Sầm Đạo Khê nhất thời cũng không đoán được tâm tư của vị thái tử trẻ tuổi
này. Nghĩ đến điều mình sắp nói, hắn nhìn gương mặt anh tuấn nhưng lãnh
đạm của Sở Thừa Tắc, cố nén nổi e sợ bỗng dâng lên trong lòng, trầm tĩnh lại. “Nhưng bao năm nay, hạ lưu Nguyên Giang tích trữ không ít bùn đất
khiến cho mặt sông dâng cao, thế mới dẫn đến mỗi mùa mưa gió, nước sông
dâng tràn bờ, nhấn chìm nhà cửa ruộng vườn.”
“Bây giờ Mạnh Quận
đã rơi vào tay điện hạ, triều đình mất đi kho lương của vùng Giang Hoài, thay vì để miếng thịt béo nào cho điện hạ ăn, ắt hẳn chúng sẽ hủy hoại
nó.” Nói đến đây, Sầm Đạo Khê hơi dừng lại, quan sát phản ứng của Sở
Thừa Tắc.
Sở Thừa Tắc chỉ bảo: “Nói tiếp đi.”
Tuy y chưa tỏ thái độ gì nhưng Sầm Đạo Khê cảm thấy hình như y đã phát hiện điều
mình muốn nói, trong lòng ngoại trừ kinh ngạc ra còn có chút kích động
như gặp được Bá Nhạc của mình.
“Nếu phía triều đình ra lệnh cho
đập Ngư Chủy xả nước, cả hồ chứa nước và bùn đất trong lưu vực Vân Châu
đều đồng loạt đổ vào hạ lưu Nguyên Giang rồi bị đập Đại Độ chặn lại, bùn đất trầm tích trong đập chứa nước khiến mặt nước sông dâng cao, một khi nước sông cao hơn nước từ đập Đại Độ chảy vào nhánh sông chính thì e là cả Thanh Châu và Mạnh Quân ở hạ lưu đều khó tránh khỏi kiếp nạn.”
Mùa mưa năm nay đã qua, đập Đại Độ đã tích đủ nước, nếu chứa thêm nước của
cả đập Ngư Chủy thì sẽ không chịu nổi, lượng nước dư ra chỉ có thể tràn
ra hai bên bờ, nhấn chìm các châu phủ lân cận.
Suy đoán này quả
thật vượt quá tưởng tượng, bởi vì nếu triều đình làm ra chuyện hoang
đường như vậy tất nhiên sẽ bị người trong thiên hạ thóa mạ, ghi hận
thiên thu, cho nên Sầm Đạo Khê mới luôn giữ kín miệng, không dám nói rõ.
Nhưng sự lo lắng của hắn cũng không phải không có lý. Ngay cả
một nữ nhân mà triều đình cũng có thể mang ra đơm đặt thì đến lúc rơi
vào đường cùng, không ai dám bảo đảm họ sẽ không giở thủ đoạn cực đoan
này khi thấy thế lực của Sở Thừa Tắc ngày một lớn mạnh.
Dùng
nước nhấn chìm cả mấy châu phủ, họ Lý sẽ trở thành tội nhân thiên cổ,
nhưng ấy là phải có người ghi lại đoạn sử sách này thì mới có người
biết. Nếu cuối cùng Lý Tín thắng lợi, lúc đó sử sách viết thế nào đều do họ Lý khống chế, đoạn sử này có được ghi lại không còn chưa biết.
Hắn chẳng qua chỉ là một mưu thần nho nhỏ, sau khi đến đây cũng chưa làm ra được công trạng gì lớn, nếu là những chủ tử khác nghe được những lời
khủng khiếp này, không tức giận vì cảm thấy hắn ăn nói hoang đường thì
cũng luống cuống tay chân vì e ngại nguy cơ mà hắn nói.
Nhưng Sở Thừa Tắc lại bình tĩnh đến lạ kỳ. Y quay đầu sang nhìn Sầm Đạo Khê,
người toát ra một sức mạnh khiến người ta tin phục. “Ta muốn nghe thử
cách phá giải nguy cơ này của tiên sinh.”
Sầm Đạo Khê hỏi ngược lại: “Hạ quan chỉ mới bày tỏ nỗi lo của mình, sao điện hạ lại chắc là hạ quan có cách phá giải nó?”
Mặt trời chói chang, đôi mắt của Sở Thừa Tắc ánh lên khiến người ta không
dám nhìn thẳng. “Tiên sinh dẫn ta đến đây, nếu chỉ để báo cho ta biết
mối họa này thì thật là tốn công quá.”