Lâm Chiêu gãi đầu, đáp: “Các hiệu sách lớn trong thành đều có bán, còn
đắt hàng hơn cả cuốn “Tây lâu xuân nguyệt” kia, bị bán sạch mấy bận rồi
đấy.”
Những truyện bình thường làm sao hấp dẫn bằng câu chuyện
trưởng thành của thái tử, thái tử phi. Cuốn truyện này vừa in ra, những
người không thích đọc truyện cũng hào hứng mua đọc, các tiên sinh kể
chuyện trong quán trà cũng rất biết chạy theo thời đại, kể lại những
chuyện không có thật kia mà vô cùng sinh động, cứ như thể họ tận mắt
chứng kiến vậy.
Tần Tranh sai người tìm mua sạch những cuốn sách
còn lại ở Thanh Châu, lệnh cho chủ hiệu sách không được bán nó nữa nhưng lại hay tin cuốn sách này rất được hoan nghênh ở những châu phủ khác
làm cô thật sự hoảng hốt.
Cô vội vàng báo tin cho Sở Thừa Tắc.
Sở Thừa Tắc hồi âm bảo Tần Tranh không cần quan tâm khiến cô càng thêm khó hiểu, phải đến vài ngày sau mới tìm được đáp án.
Hôm ấy cô bênh vực Sầm Đạo Khê, làm mất mặt một vài người. Đa số họ tuy
không phục nhưng bị Tần Tranh cảnh cáo vài lần thì cũng phải an phận.
Tuy nhiên trong đó có một phụ tá họ Trần có tiếng là ngạo khí cao hơn
tài năng, vốn trước đó đã cảm thấy khá bất mãn với việc mọi chuyện lớn
nhỏ ở Thanh Châu đều do Tần Tranh quyết định, hắn cho rằng nữ nhân làm
sao hiểu chuyện chính sự.
Có điều hai trọng thần văn võ là Tống
Hạc Khanh, Lâm Nghiêu đều ủng hộ cô, bách tính Thanh Châu cũng rất kính
trọng cô nên hắn không thể bày tỏ sự bất mãn ấy ra ngoài.
Sau khi bị Tần Tranh vả mặt, hắn vẫn ôm hận trong lòng nên khi nghe bằng hữu ở
kinh thành nói Đại Sở bị diệt vọng là do thái tử phi thì cảm thấy rất có lý nhưng lại không dám bày tỏ với những người khác, luôn cảm thấy mình
có tài năng nhưng không gặp thời, trong lòng phiền muộn bèn đến quán
rượu giải sầu.
Sau vài chén, khi mình họ gì tên gì cũng quên mất, hắn cao hứng viết một bài văn mỉa mai Tần Tranh đã có hôn ước nhưng vẫn có thể gả cho thái tử, quả là thủ đoạn cao minh. Dựa vào nữ sắc khiến
thái tử trao quyền cho cô, một nữ nhân tóc dài kiến thức ngắn mà đùa bỡn quyền hành, xem tính mệnh ba quân như trò đùa, còn ám chỉ cô không
ngừng che chở cho Sầm Đạo Khê, lẽ nào đã có gì với hắn.
Bài văn
còn chưa truyền ra ngoài, hắn mới chỉ càm ràm trong quán rượu, những
người ngồi gần đó nghe hắn nhục mạ Tần Tranh bèn vỗ bàn đứng dậy. “Người này dám mắng thái tử phi!”
Nhất thời, tiếng uống rượu reo hò trong quán rượu lập tức im bặt, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía người kia.
Nào ngờ phụ tá kia say bí tỉ, tự cho là thế gian đều u ê, duy chỉ có mình
tỉnh táo nên trào phúng: “Xưa nay đàn bà tham dự chính sự đều là điềm
mất nước, tạm thời không nhắc đến chuyện Biện Kinh đổi chủ thế nào, nàng ta thân là nữ nhân không tuân thủ quy tắc, thâu tóm quyền hành, đến
công trường xây dựng vài ngày là dám nói mình đi tu sửa tường thành,
không sợ người ta cười rụng răng…”
Không biết trong quán rượu có ai đó hét lớn: “Đánh hắn đi!”
Người trong quán rượu lập tức ùa tới, mỗi người cho hắn một vài cước.
“Ta khinh! Thái tử phi nương nương làm nhiều chuyện cho Thanh Châu như thế, làm gì đến lượt kẻ tiểu nhân như người gièm pha.”
“Ông đây đã tham gia tu sửa tường thành. Bốn mặt tường thành Thanh Châu đều do đích thân thái tử phi chỉ đạo gia cố nhé!”
"Ta nghe nói hết rồi! Trước kia thái tử điện hạ rất ham chơi, cưới thái tử
phi nương nương xong mới đổi tính, dốc lòng cầu tiến. Thái tử phi nương
nương hiền lương thục đức, dẫn dắt điện hạ đi vào con đường sáng, tên
lông bông như ngươi cư nhiên dám gièm pha thái tử phi!”
Người đi
đường thấy trong quán rượu có người tụ tập đánh nhau, vốn chỉ định tới
hóng chuyện nhưng nghe có người nhục mạ thái tử phi thì lập tức biến
sắc, cũng xắn tay áo lên gia nhập cuộc chiến.