Lý Tín từ Kỳ Huyện đánh đến Biện Kinh nhưng không có thế lực hùng mạnh
nào hậu thuẫn phía sau, vẫn luôn dùng chiến thuật đánh được tòa thành
nào là cướp bóc tòa thành ấy, từ tướng quân đến tiểu tốt đều biết nếu
chiếm được một tòa thành thì sẽ được thưởng tiền tài và phụ nữ, vì thế
đội quân của hắn không ngừng lớn mạnh như một con sói đói.
Lúc
trước Đổng Đạt chịu quy hàng là vì biết với sức của Từ Châu, không thể
nào chặn được Lý Tín, thay vì tử thủ, bách tính trong thành bị chém
giết, bị cướp bóc, chi bằng quy hàng để bảo đảm bách tính được bình an.
Không tốn một binh một tốt đã chiếm được một tòa thành, điều kiện là không
được quấy nhiễu bách tính trong thành, Lý Tín đương nhiên đồng ý giao
dịch rất có lời này.
Nhưng không được bổ sung lương thực tiền tài ở Từ Châu thì đội quân của Lý Tín chỉ có thể đến châu phủ khác mà cướp
bóc. Bách tính Từ Châu được bình ann thì sẽ có bách tính của nơi khác
gặp tai họa.
Hai hoàng đế thống lĩnh giang sơn này, kẻ trước người sau chưa biết ai càng thối nát hơn ai.
Thấy Đổng Đạt không nói chuyện, Sở Thừa Tắc tiếp tục nói: “Từ khi làm chủ Từ Châu, ta chưa từng làm hại bách tính.”
Những lời này khiến gương mặt Đổng Đạt có biểu cảm khác.
Sở Thừa Tắc ngồi trên lưng ngựa, dùng một tay vung cây kích dài lên: “Ta
biết Đổng tướng quân thương lính như con. Số binh mã trong tay Đổng
tướng quân đối đầu với hơn một vạn quân mà ta mang đến, dù có phân định
được thắng thua thì cũng tử thương quá nửa. Chi bằng chúng ta giao hẹn,
ta và ông trên ngựa đánh nhau, nếu ông thắng, ta rút lui. Ngược lại ông
phải giao binh phù Từ Châu ra.”
Đội quân trong tay Đổng Đạt chính là quân đội của Đại Sở trước kia, chẳng qua họ theo thủ lĩnh của mình thờ chủ khác mà thôi.
Đổng Đạt mím chặt môi, đồng ý. “Được!”
Cổng thành Mạnh Quận đã bị phá, sĩ khí của đối phương đang dâng cao, ngược
lại từ khi mất Từ Châu, ông ta liên tục bại trận, sĩ khí trong quân suy
giảm. Nếu hai quân giao chiến, phía ông ta chưa chắc đã chiếm ưu thế.
Hai bên đều lùi lại, hai vị chủ tướng ngồi trên lưng ngựa, mùi chiến đấu thoáng chốc tràn ngập trong không khí.
Đổng Đạt quát một tiếng, thúc ngựa lao đến trước. Cả đời ông ta ở trên lưng
ngựa, cây giáo khắc hình đầu hổ bằng vàng trên chiến trường đã chém vô
số tướng giặc.
Sở Thừa Tắc lạnh lùng nhìn ông ta đến gần, vẫn ngồi trên lưng ngựa không nhúc nhích.
Phó tướng bên phía Đổng Đạt thấy thế rất vui mừng, dù gì tiếng đồn thái tử
là kẻ vô dụng trước kia lan xa không ai không biết, vì thế hắn cứ nghĩ
Sở Thừa Tắc bị dọa đến nỗi không thể nhúc nhích.
Phó tướng bên
phía Sở Thừa Tắc thì lại toát mồ hôi thay cho y. Trên chiến trường không chỉ coi trọng vũ khí dài hơn là lợi thế mà lúc vị tướng quân kia xông
tới, mượn sức ngựa đang lao nhanh, khoảnh khắc binh khí va vào chắc chắc lực sẽ mạnh hơn bình thường gấp mấy lần.
Đổng Đạt thúc ngựa tới mà Sở Thừa Tắc thì cứ ngồi im tại chỗ, thấy thế nào cũng là mất ưu thế.
Đổng Đạt thấy Sở Thừa Tắc không động đậy, ông ta không dùng giáo đâm y mà
quát lớn một tiếng, cây giáo trên tay đập mạnh vào phần hông y.
Sở Thừa Tắc vung cây kích dài của mình lên đón lấy đòn này, đúng là lực
mạnh kinh người làm tay y tê rần. Con chiến mã của y bị buộc phải lùi về sau vài bước nhưng Sở Thừa Tắc thì vẫn không hề hấn gì.
Ngược lại, Đổng Đạt bị tác động mạnh đến nỗi phải ngửa người ra, cả người lần ngựa cũng lùi vài bước.