Lúc Tần Tranh tắm rửa đi ra thì Sở Thừa Tắc cũng đi vào phòng tắm. Cô
thấy y cũng định tắm rửa thì nói: “Để thiếp gọi người thay nước khác.”
“Không cần đâu, xối qua một chút là được.” Vừa nói y vừa cởi áo ra, để lộ nửa
người trên tráng kiện. So với lúc vừa xuất cung, các cơ bắp trên người y săn lại, hiện rõ hơn nhiều. Sau khi cởi áo, y chuyển từ trạng thái
thanh tao nho nhã sang cường tráng gợi cảm.
Tuy trước kia đã ôm
nhau, hôn nhau nhưng ngoại trừ lúc y bị trọng thương, nhiễm phong hàn,
đây là lần đầu tiên Tần Tranh nhìn thẳng vào thân hình của y.
Nghĩ đến việc y sắp dùng nước mình vừa tắm rửa xong, dù có tỏ ra trấn tĩnh
cỡ nào thì mặt Tần Tranh cũng không khỏi nóng rần lên.
Cô cầm bộ
quần áo vừa thay ra, đang định bước ra ngoài thì bồn tắm sau lưng vang
lên tiếng nước, rồi giọng Sở Thừa Tắc cất lên. “Chà lưng giúp ta đi.”
Tần Tranh đang định nói để người hầu vào giúp thì Sở Thừa Tắc hỏi: “Dân
chạy nạn sắp xêp thế nào rồi? Ta đang định thương lượng với nàng một
chút.”
Thế này là định vừa tắm vừa bàn chính sự ư?
Tần Tranh đặt quần áo của mình sang một bên, quay lại chỗ bồn tắm.
“Tống đại nhân làm quan nhiều năm, đã có kinh nghiện làm những việc này nên
lúc đầu thiếp để ông ấy phụ trách. Ông ấy đã ghi chép lại và sắp xếp cho những người có hộ tịch, còn những người không có hộ tịch văn thư thì
phải thương lượng thêm.” Tần Tranh cầm chiếc gáo hồ lô lên, múc nước xối lên lưng y.
Y rất cao, ngồi trong bồn tắm mà hai cánh tay có thể dễ dàng gác lên thành, bắp thịt trên vai và lưng cuồn cuộn trông vô
cùng mạnh mẽ.
Tần Tranh tưới ướt hết tấm lưng của y rồi bắt đầu xoa bóp vai gáy.
Trái ngược với da thịt săn chắc của Sở Thừa Tắc, những ngón tay Tần Tranh
thì lại mềm mại, trơn nhẵn. Tay cô lúc mạnh lúc nhẹ xoa bóp, dù người
làm bằng sắt cũng phải mềm ra.
Sở Thừa Tắc dựa vào thành bồn tắm, hai mắt nhắm lại, cảm nhận những ngón tay cô di chuyển trên lưng mình,
cổ họng hơi động đậy, một lát sau mới nói: “Không có hộ tịch văn thư thì đăng ký lại, tự làm ra văn thư phát cho họ. Đề phòng vạn nhất, phải tập trung sắp xếp cho đám người ấy.”
Tần Tranh và Tống Hạc Khanh
thương lượng với nhau đã lâu mà vẫn chưa quyết định được phương án là vì sợ có gian tế lẫn vào trong đám người không có hộ tịch kia, muốn thẩm
tra cũng không dễ. Cách này của Sở Thừa Tắc cũng hay, giải quyết được
nan đề trước mắt.
Quan phủ Thanh Châu phát lại hộ tịch văn thư
cho dân chạy nạn xong, danh sách lại nắm trong tay, như thế cũng dễ quản lý và sắp xếp cho họ. Nếu còn không yên tâm thì có thể cấp cho họ một
khoảnh đất ở ngoài thành để họ canh tác.
Giải quyết xong chuyện
phiền toái này, tâm trạng của Tần Tranh tốt hơn. “Sau này gặp được
chuyện gì khó, thiếp sẽ gửi thư cho chàng.”
Sở Thừa Tắc ừ một
tiếng, trông có vẻ không yên lòng lắm. Thật ra trong đầu y đang tính
toán phải sắp xếp cho cô một người đưa thư riêng để cô gửi thư.
Tần Tranh xoa bóp cho y cả buổi trời, tay hơi mỏi nên dừng lại, hỏi: “Phía Từ Châu thế nào rồi?”
“Đổng Đạt đến đánh vài trận nhưng đều thất bại mà lui, bây giờ đang rút về
phòng thủ Mạnh Quận, hẳn là đang đợi năm vạn quân triều đình đến rồi
cùng nhau tấn công Từ Châu.”
Đổng Đạt vốn là chủ tướng của Từ Châu.
Y dừng một chút rồi nói tiếp: “Mẫn Châu đã bị Hoài Dương Vương chiếm
nhưng hai vạn binh từ Thanh Châu điều qua chi viện chỉ tổn thất hơn một
ngàn, không bao lâu chắc sẽ hợp với năm vạn quân triều đình phái xuống.”
Thẩm Ngạn Chi dẫn hai vạn quân xuống Mẫn Châu, Mẫn Châu thất thủ nhưng binh
lính trong tay hắn lại chỉ tổn thất hơn một ngàn, không cần đoán cũng
biết là muốn bảo tồn lực lượng, chỉ đợi Mẫn Châu thất thủ là quay lại
cắn xé Sở Thừa Tắc.
Năm vạn quân triều đình, cộng thêm binh lực của Thẩm Ngạn Chi và Đổng Đạt, ít nhất thì cũng phải hơn tám vạn.
Đối thủ từ chỗ lực lượng tương đương biến thành đông gấp đối họ nhưng giọng Sở Thừa Tắc vẫn không có vẻ gì là sợ hãi hay lo lắng, dường như y đã
đợi trận chiến này từ lâu rồi.
Tần Tranh thì lại không thể ung dung như y được. “Có kế sách gì để chống lại chưa?”