Vẻ hoan hỉ trên mặt Lâm Chiêu giảm đi phần nào nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kiên định. “Không có lương bổng, cũng không có quân phục. Họ đều là
những nông phụ ở gần Lưỡng Yến Sơn hoặc là dân chạy nạn đến đây, nam có
thể tòng quân, nữ không nhà để về, không ruộng để cày nên muội thu nhận
họ, để họ gia nhập nương tử quân. Bây giờ lương thực mỗi ngày chỉ có
cháo loãng, ngoại trừ trồng trọt họ còn theo muội tập võ.”
Dân
chạy nạn đến thành Thanh Châu đều do Tống Hạc Khanh sắp xếp, trước đó
Tần Tranh bận rộn, nghĩ Tống Hạc Khanh làm quan nhiều năm, xử lý những
chuyện này chắc sẽ có kinh nghiệm hơn cô nên không hỏi han đến. Bây giờ
nghe Lâm Chiêu nói thế thì hỏi: “Để lát ta hỏi Tống đại nhân chuyện đăng ký hộ tịch cho những người dân chạy nạn này.”
Chỗ Lâm Chiêu chỉ
có thể thu nhận một bộ phận mà thôi, muốn tất cả dân chạy nạn đều được
sắp xếp yên ổn thì phải dựa vào quan phủ.
Nam đinh đi tòng quân,
không đánh trận cũng phải phát lương. Nữ nhân sau khi sắp xếp xong, có
thể trồng trọt hay nuôi tằm, may vá đều không cần tiền của quan phủ, họ
có thể tự cấp tự túc, vì thế Tần Tranh muốn thu xếp ổn thỏa cho toàn bộ
dân chạy nạn.
Kinh tế học hiện đại thường nhắc đến: “Dân số thúc
đẩy kinh tế phát triển”. Dân số của một châu phủ đông đúc hơn ắt không
phải là điều xấu.
Tuy nhiên giai đoạn đầu chắc chắn cần quan phủ phát lương thực thì mới có thể giúp họ vượt qua khoảng thời gian khốn khó này.
Tần Tranh nói với Lâm Chiêu. “Lát muội lấy lệnh bài của ta đến Lưỡng Yến
Sơn lĩnh mấy bao lương thực về. Dân đông hơn, dù mỗi người chỉ một chén
cháo thì trong trại cũng khó mà cung cấp nổi.”
Gương mặt màu bánh mật của Lâm Chiêu hiện lên vẻ xấu hổ.
Tần Tranh biết nàng ta vốn tự trọng, không muốn làm phiền cô nên bảo: “Sau
khi ta thương lượng với Tống đại nhân, phía quan phủ chắc chắn cũng sẽ
bắt đầu phát cháo.”
Lương thực trong kho lương ở Thanh Châu vẫn
còn đủ, vụ mùa năm nay cũng bắt đầu cày cấy, thậm chí còn khai khẩn
không ít đất hoang. Đợi đến kỳ thu hoạch, lương thực sẽ có thể dồn dào.
Lúc này Lâm Chiêu mới không còn gánh nặng tâm lý nữa mà nhe răng cười. “Cảm ơn A Tranh tỷ tỷ. Khi nào rảnh tỷ có thể cùng muội về xem thử đội nương tử quân!”
Tần Tranh khẽ thở dài một hơi. “Tạm thời là không đi
được rồi. Năm vạn đại quân của triều đình đã lên đường xuống phía nam,
phải làm cho tường thành Thanh Châu vững chắc hơn mới được.”. Cập nhậ????
????r????yện nhanh ????ại [ T???????? ????T????????YỆN.????N ]
Lâm Chiêu tự xung phong nhận việc. “Hôm nay muội cố tình đến thăm tỷ, để muội ra ngoài cổng thành với tỷ!”
Việc tu sửa tường thành chủ yếu là vì công trình quá lớn nên tiến độ mới
chậm. Tần Tranh qua đó cũng chỉ chỉ đạo kỹ thuật mà thôi. Để có thể hoàn công trước khi đại quân triều đình đến Thanh Châu, bây giờ không chỉ
bách tính trong thành làm gạch, nung ngói mà người trong quân doanh cũng bị Tần Tranh gọi tới giúp một tay.
Hàng ngày cô đều qua đó đốc
thúc, một là để giám sát, đề phòng những người bên dưới vì muốn sớm hoàn công mà cắt giảm vật liệu; hai là để khích lệ, cổ vũ các tướng sĩ và
dân chúng. Thân là thái tử phi như cô mà mỗi ngày còn cùng họ ra công
trường thì họ sẽ hăng hái hơn.
Lâm Chiêu theo qua đó thì cũng
không giúp được gì nhiều, Tần Tranh muốn giao cho nàng ta một việc càng
quan trọng hơn. “Biểu muội của điện hạ đến Thanh Châu, có điều hơi nhát
gan, ta bận quá không quan tâm tới nàng ấy được. Muội quen đường Thanh
Châu, thay ta dẫn nàng ấy đi lòng vòng đi.”
Lâm Chiêu lập tức vỗ ngực cam đoan. “Cứ để đó cho muội lo.”
Tần Tranh hoàn toàn tin tưởng mà giao cho Lâm Chiêu, còn mình thì sang chỗ
tường thành giám sát, còn sai người gọi Tống Hạc Khanh đến, chuẩn bị hỏi ông về việc sắp xếp dân chạy nạn.