Lúc Sở Thừa Tắc về tới phủ nha Thanh Châu thì đã quá nửa đêm, đám người
Lâm Nghiêu, Vương Bưu đều đã đi nghỉ hết. Lúc này một thanh niên tuấn tú cầu kiến y, hắn chính là thứ trưởng tử (con trai đầu nhưng do vợ bé
sinh ra) của chi thứ nhất của Lục gia ở Dĩnh Châu, được phái đến liên hệ với Sở Thừa Tắc sau khi nhận được thư cầu viện của y.
Con gái
của chi thứ hiện nay chính là trắc phi của Hoài Dương Vương, chi thứ hai không ngừng cưỡi lên đầu chi thứ nhất, vì vậy sau khi nhận được thư cầu viện của Sở Thừa Tắc, chi thứ nhất bèn có ý tương trợ, muốn đợi Sở Thừa Tắc lớn mạnh, chi thứ nhất có thể dựa vào y để nắm quyền Lục gia trở
lại.
Lần này đến Thanh Châu, Lục đại gia vốn muốn để con vợ cả đi nhưng những người này đều không muốn mạo hiểm. Lục Tắc biết đây là cơ
hội để thể hiện nên mới chủ động xin theo thuyền lương thực đến đây.
Hắn là người rất được việc. Trước kia Sở Thừa Tắc bị vây trên Lưỡng Yến
Sơn, những chuyện giao cho hắn qua bồ câu đưa thư hắn đều làm đâu vào
đấy.
Đêm nay Sở Thừa Tắc phát hiện Thẩm Ngạn Chi chưa xuống phía
nam, Tiết Diễn lại chết trong doanh trướng, không khó để đoán được người chỉ huy quân triều đình mấy ngày qua là hắn, Tiết Diễn chỉ là một con
rối mà thôi.
Trận chiến này thua to, nếu Tiết Diễn còn sống chắc
chắn sẽ tố cáo hắn kháng chỉ, ở lại Thanh Châu cho nên Thẩm Ngạn Chi mới giết Tiết Diễn.
Mấy người Lâm Nghiêu không biết mối thù giữa Sở
Thừa Tắc và Thẩm Ngạn Chi, nếu muốn xử lý những chuyện này thì phải sai
người hiểu biết về nó đi làm.
Trước khi về đây, người được Sở Thừa Tắc phái đi truy đuổi Thẩm Ngạn Chi chính là Lục Tắc.
Y tiếp kiến Lục Tắc ở thư phòng. Lục Tắc báo cáo hết những gì mình tra
được cho y biết. “Đúng như điện hạ đoán, ngay từ đầu Thẩm Ngạn Chi không hề theo đại quân xuống phía nam mà âm thầm ở lại Thanh Châu. Người đêm
nay chắn tên mà chết chính là thị vệ thân tín của hắn, tính ra cũng có
chút lai lịch. Hắn vốn là võ trạng nguyên năm Cảnh Hòa thứ sáu, sau này
vì bị cuốn vào án tham ô mà bị xét nhà, lưu đày. Thẩm gia cứu được hắn,
lại mua được người nhà của hắn từ chỗ giáo phường, từ đó hắn bèn làm
việc cho Thẩm gia.
Sở Thừa Tắc nói: “Cũng là một nghĩa sĩ. An táng đi.”
Lục Tắc chắp tay. “Điện hạ nhân từ, đúng là phước của muôn dân.”
Sở Thừa Tắc đã khá mệt mỏi, không muốn nghe những lời tâng bốc như vậy nên bảo: “Tiếp tục tìm tung tích của Thẩm Ngạn Chi dọc theo bờ sông. Nếu
không có chuyện gì nữa thì lui ra đi.”
Lục Tắc do dự nói: “Còn có một việc thần muốn thương lượng với điện hạ.”
Sở Thừa Tắc ngước mắt lên, ra hiệu cho hắn nói.
Lục Tắc bẩm: “Lục gia ở kinh thành đã được cứu về, ngày mai chắc sẽ đến
Thanh Châu. Bá công một lòng ủng hộ điện hạ, nay người đã đi, Lục gia ở
kinh thành như tấm bèo trôi, mong điện hạ thương xót. Ngày mai điện hạ
có đích thân ra đón Lục gia vào thành không?”
Nói xong câu cuối cùng, mồ hôi lạnh trên trán Lục Tắc suýt nữa là rơi xuống.
Hành vi này là để thăm dò xem Sở Thừa Tắc có thể làm đến mức nào trước ân
tình với Lục gia và lợi ích hiện tại. Nếu y đích thân ra đón Lục gia,
vậy từ nay ở Thanh Châu, Lục gia không cần làm gì cũng có thể đứng thẳng sống lưng, bởi vì thuộc hạ dưới tay y đều nhìn thái độ của y mà làm
việc.
Sở Thừa Tắc thoáng liếc nhìn Lục Tắc, không giận mà vẫn uy
nghi. “Ngoại tổ phụ và Tần Quốc Công hy sinh vì đại nghĩa, ta lúc nào
cũng khắc ghi trong lòng. Thái tử phi vẫn còn bị vây khốn ở Lưỡng Yến
Sơn, ta lấy được thành Thanh Châu nhưng không chịu đi giải vây cho nàng, há chẳng phải sẽ bị người trong thiên hạ chê cười ư? Ngày mai ta sẽ dẫn binh đến Lưỡng Yến Sơn, Tống đại nhân sẽ thay ta đi đón cả nhà cữu
cữu.”
Lục Tắc bị ánh mắt của Sở Thừa Tắc làm cho tim đập thình
thịch. Hắn cúi người chắp tay, ngón tay cũng lạnh toát. “Điện hạ suy
nghĩ chu đáo.”
Sở Thừa Tắc nhắc đến Tần Quốc Công, lại nói Tần
Tranh còn ở Lưỡng Yến Sơn chính là muốn bác lại việc hắn lấy Lục thái sư ra để làm cái cớ.
Lục gia có Lục thái sư lấy cái chết để tỏ chí hướng, Tần gia chẳng phải cũng có một Tần Quốc Công đức cao vọng trọng ư?